1
Ngày biết bạn gái cũ của Chu Kỳ bị ung thư vốn là ngày chúng tôi lên kế hoạch để đi du lịch kỷ niệm một năm ngày cưới.
Tôi đang sắp xếp hành lý, quay đầu hỏi ý kiến của Chu Kỳ: "Anh có muốn cầm cái cà vạt màu xanh đậm kia đi không?"
Mà anh đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào màn hình di dộng, dường như đã đánh mất giác quan.
"Chu Kỳ?"
Tôi lại gọi một câu anh mới như bừng tỉnh từ giấc mộng, ngẩng đầu nhìn tôi.
"...Tô Dư."
Tôi ngẩn người chốc lát: "Có chuyện gì vậy?"
"Tô Dư sắp chết."
Nói xong câu đó anh không nhìn tôi thêm lần nào nữa, xoay người chạy ra cửa.
Anh chạy rất nhanh, tưởng như nếu chậm một giây thôi thì sẽ không thể gặp người kia thêm lần nào nữa.
Lúc tôi đi theo anh tới bệnh viện thì Chu Kỳ đã tìm được phòng bệnh của Tô Dư.
Anh trầm mặt xem xong báo cáo chẩn đoán bệnh tình của ấy, một lúc sau mới hỏi: "Từ khi nào?"
Tô Dư nằm trên giường bệnh, cả người cuộn lại trong chăn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt:
"Tháng trước em đi kiểm tra sức khỏe mới biết, bác sĩ nói phát hiện quá muộn không có khả năng chữa khỏi---"
Còn chưa dứt lời cô ấy đã nhìn thấy tôi đứng ở cửa, đột nhiên khóc thành tiếng:
"Xin lỗi chị Ôn Từ, không phải là em cố ý quấy rầy hôn nhân của anh chị, nhưng mà em sợ quá."
"Em mới hai mươi tư tuổi, em không muốn chết..."
Chu Kỳ quay người, theo ánh mắt của cô ấy nhìn thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi, ánh mắt cũng mang theo trách cứ: "Em tới đây làm gì?"
Thời điểm này nếu lại nhắc tới cuộc hẹn đi du lịch kỷ niệm một năm vì chưa kịp hưởng tuần trăng mật kia thì dường như quá không biết nặng nhẹ.
Vì vậy tôi rũ mắt xuống, trấn an Tô Dư: "Chị đến xem có gì cần chị giúp một tay không."
"Không cần."
Không đợi Tô Dư lên tiếng Chu Kỳ đã mở miệng nói trước, giọng điệu cực kỳ kiên quyết: "Em về nhà đi."
Trước khi đi không biết ma xui quỷ khiến thế nào bỗng nhiên tôi quay đầu nhìn thoáng qua.
Chu Kỳ đang ôm Tô Dư vào lòng, ôm rất chặt.
Khuôn mặt của Tô Dư dựa vào vai anh, đôi mắt nhắm lại nhưng nước mắt giống như chảy bao nhiêu cũng không cạn.
"Em chỉ có mình anh."
Cô ấy nghẹn ngào, giọng nói thì thào cố hết sức, "Chu Kỳ, em không có gì cả, em chỉ có mình anh thôi."
Nghe được lời này cái ôm của Chu Kỳ càng chặt hơn, giọng nói cay chát: "Anh biết."
Dường như giữa hai giữa hai người bọn họ từ đầu đến cuối đều tâm đầu ý hợp, chưa từng chia xa.
Tôi ngạc nhiên nhìn cảnh này, cảm xúc giống như thủy triều bất tận ập tới nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì.
Trước mặt cái chết.
Người đang sống khỏe mạnh nếu có bất cứ cảm xúc gì đều là không hiểu chuyện.
2
Tôi và Chu Kỳ là thanh mai trúc mã, vừa đến mười sáu đã yêu nhau.
Nhưng sau đó nhà tôi xảy ra một vài biến cố, không còn cách nào khác tôi phải chọn ra nước ngoài du học.
Bởi vì tôi cũng không biết mình sẽ đi bao lâu nên đành phải nói lời chia tay với Chu Kỳ.
Anh rất tức giận, nói rằng do tôi không tin tưởng anh mới không chịu yêu xa. Nhưng vào ngày tôi đi anh vẫn đến sân bay tiễn tôi, hai bắt đỏ ửng nói: "A Từ, anh sẽ chờ em trở về."
"Cho dù bao lâu anh đều sẽ chờ em."
Cũng bởi vì những lời này.
Vào những ngày tháng gian nan nhất tôi cũng cắn răng chịu đựng cho qua, dùng ba năm học xong chương trình học vốn phải năm năm mới hoàn thành.
Nhưng lúc tôi về nước bên cạnh Chu Kỳ đã có bạn gái mới.
Một cô gái nhỏ gầy nhưng xinh đẹp tên là Tô Dư, là đàn em học cùng trường với anh.
Nghe mọi người nói cô ấy theo đuổi Chu Kỳ rất lâu, suốt hai năm quan tâm chăm sóc không đòi hỏi gì mới làm Chu Kỳ miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi tôi về nước, đám bạn chơi với nhau từ nhỏ tổ chức một buổi hẹn gặp mặt, có người nhắc tới Tô Dư:
"Dù sao cũng là cô ta cho không mà, anh Kỳ đi chỗ nào cô ta đều đi theo, uống rượu thì cô ta cùng hóng gió tỉnh rượu, bị bệnh thì cô ta nấu cháo mang tới chăm sóc. Nghe nói hôm nay chúng ta gặp mặt còn muốn đi theo cơ."
Chu Kỳ day day lông mày, tâm trạng rõ ràng không được tốt: "Đừng nhắc tới cô ấy."
"Đúng rồi đúng rồi, em quên mất bây giờ Ôn Từ trở về rồi, anh Kỳ cũng nên phân rõ giới hạn với cô ta."
Tôi nhìn Chu Kỳ một cái theo bản năng, anh không nhìn tôi, đang cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với vẻ mặt nặng nề.
Buổi gặp mặt hôm đó cũng không quá vui vẻ.
Sau khi kết thúc Chu Kỳ hỏi tôi có muốn anh đưa về nhà không, nhưng tôi thấy vẻ mặt rõ ràng đang nôn nóng lại cố giấu của anh liền đoán được, trong lòng anh thực sự cũng không muốn đưa tôi về.
Vì vậy tôi chỉ nói: "Không cần, em không uống rượu, em tự đi xe về được."
Anh nhẹ nhàng thở phào một cái rồi lái xe đi.
Rất lâu sau này tôi mới biết được hôm đó là sinh nhật Tô Dư, cô ấy đang ngồi trên khoang cao nhất của bánh xe quay, gửi một tấm ảnh mình đang cầm bánh kem cười vui một cách miễn cưỡng.
Chu Kỳ bất chấp phóng xe một đường, cuối cùng ở trước mười hai giờ đêm chạy tới bên cạnh cô ấy.
3
Sau khi về đến nhà, hành lý sắp xếp được một nửa vẫn còn đang trong phòng ngủ.
Tôi lấy từng bộ quần áo trong vali ra gấp gọn gàng, lúc cầm túi đựng đồ rửa mặt lên thì cánh tay khựng lại.
Trong túi có một con dao cạo râu chạy bằng điện hơi cũ, có màu xanh lam rực rỡ không giống như kiểu Chu Kỳ sẽ mua.
Là ai tặng không cần nói cũng biết.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc sau đó cất vào ngăn kéo của anh.
Trời tối rồi Chu Kỳ mới về.
Trong mắt của anh toàn là tơ máu, đuôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt anh mê mang lại có chút mờ mịt.
Tôi ra đón anh, nhìn anh chút mới nói: "Vé máy bay với khách sạn em đã hủy rồi."
"Ừ."
"Chỗ ba mẹ thì cuối tuần qua cùng hai ông bà nói một tiếng, mấy thứ muốn mua giùm lần này chắc không mua được, lần sau ra nước ngoài mua nhiều hơn một chút là được."
Tôi chỉ là bình tĩnh nói kết quả xử lý chuyến du lịch nửa đường chết yểu này thôi.
Nhưng đột nhiên Chu Kỳ lại tức giận.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm tôi, giọng điệu khó chịu: "Mấy chuyện nhỏ này cũng phải nói với anh à, em không tự xử lý được hay sao?"
Tôi sững sờ một giây.
Không hiểu sao chợt nhớ rất nhiều năm trước lúc chúng tôi vừa mới yêu nhau.
Khi đó chúng tôi học lớp 11, cùng trường nhưng không chung lớp.
Tôi bị mấy bạn gái trong lớp gây phiền phức nên nghĩ cách liên hệ với phụ huynh của họ, hậu quả là bị mấy người đó ôm hận trong lòng, vừa tan học đã nhốt tôi vào phòng đựng dụng cụ.
Bởi vì từ nhỏ đã thành thói quen tự giải quyết chuyện của mình nên những chuyện này tôi không nói với Chu Kỳ.
Nhưng anh vẫn chạy tới giúp tôi đuổi mấy người kia đi, xong việc lại nhìn tôi một cách tức giận: "Sao em gặp phiền toái lại không nói với anh?"
"Em có thể tự xử lý được."
"Nhưng anh là bạn trai em!"
Lúc đó Chu Kỳ vẫn là một thiếu niên trong sáng, anh nói xong câu đó liền giận giữ quay đầu đi mất, nhưng suốt nửa tháng sau lớp tự học buổi tối nào anh cũng chạy sang lớp tôi ngồi.
Anh dùng một khoảng thời gian rất dài từng chút từng chút thay đổi suy nghĩ của tôi, để tôi có chuyện gì cũng theo bản năng muốn chia sẻ cho anh biết, muốn làm gì cũng nói anh nghe.
Mà bây giờ anh nói với tôi---
Mấy chuyện nhỏ này còn phải nói với anh, em không tự xử lý được à?
4
Dường như nhận ra mình không khống chế được cảm xúc, Chu Kỳ khựng lại một chút, giọng nói hòa hoãn lại: "Xin lỗi A Từ, trong lòng anh có chút phiền muộn."
Tôi hít sâu một hơi: "Em đi tắm."
Lúc tôi từ phòng tắm đi ra thì không thấy Chu Kỳ đâu.
Tôi tìm một vòng mới thấy anh đang hút thuốc trên sân thượng lầu hai, hết điếu này tới điếu khác.
Chu Kỳ không phải là người nghiện thuốc lá.
Lúc trước anh và Tô Dư cãi nhau một trận rất to, không lâu sau khi hai người chia tay anh liền cầu hôn với tôi.
Ngày ấy Tô Dư cũng ở nơi đó, nhìn Chu Kỳ cầu hôn tôi.
Sắc mặt cô ấy tái nhợt, đứng đó khóc rất thảm thương, Chu Kỳ nhìn thấy nhưng không nói gì.
Chỉ là hôm ấy khi tôi bừng tỉnh giữa đêm lại thấy anh đang hút thuốc trên sân thượng, nhìn chăm chú về màn đêm nơi phương bắc, ở đó có mấy ngôi sao đang lập lòe ánh sáng.
Hướng kia đúng là bánh xe quay cao nhất thành phố.
Cũng giống như lần trước, tôi không nói gì cả chỉ lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Không biết có phải do gặp gió không, sáng hôm nay tỉnh lại đầu đau như muốn nổ tung lên.
Tôi vốn đã có chứng đau nửa đầu, lúc lục lọi tìm thuốc giảm đau thì Chu Kỳ đột nhiên chạy ra từ phòng tắm, bước đến trước mặt tôi với vẻ mặt cực kỳ u ám.
Trong giọng nói của anh vô cùng giận dữ: "Dao cạo râu của anh đâu?"
Thái dương giật giật đau điếng người, tôi chưa kịp mở miệng Chu Kỳ đã nắm chặt cổ tay tôi.
"Ôn Từ, dao cao râu của tôi đâu?"
Anh lại hỏi một lần nữa, bàn tay nắm chặt cổ tay tôi dùng sức rất mạnh, tôi đau đớn hít vào một hơi.
"...Trong ngăn kéo tủ đầu giường."
Chu Kỳ không thèm nói câu nào nữa, xoay người đi tìm dao cạo râu Tô Dư tặng anh.
Tôi lắc cổ tay đã sưng đỏ, cúi đầu cầm thuốc giảm đau uống hai viên.
Bão bệnh bất thình lĩnh xảy ra trên người Tô Dư đã lấy đi tất cả suy nghĩ của Chu Kỳ, anh hoàn toàn không có thời gian để ý đến cơn đau đầu của tôi.
Cũng phải.
Đây chẳng qua là một vài chứng bệnh vặt không quan trọng mà thôi.
Ít nhất với anh thì là thế.
Mấy ngày sau Chu Kỳ không tới công ty làm việc.
Anh liên lạc khắp nơi, tìm kiếm gần như tất cả các bác sĩ đứng đầu về ung thư u trong thành phố.
Nhưng mọi kết luận của họ đều giống nhau.
Ung thư của Tô Dư đã đến thời kỳ cuối, dù chữa thế nào cũng chỉ có thể kéo dài thời gian của cô ấy mà thôi.
Mỗi khi kết quả này được xác nhận một lần, đau khổ trên khuôn mặt của Chu Kỳ lại nhiều thêm một phần.
Hoàng hôn hôm đó tôi lái xe từ công ty về nhà, đúng lúc nhìn thấy Chu Kỳ và Tô Dư đang đứng trong sân.
So với lần gặp trước thì Tô Dư lại gầy hơn một chút, cô ấy ngồi trên chiếc xích đu trong sân, người mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ rực rỡ thay vì bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng.
Trời chiều đỏ rực xen lẫn chút nắng vàng phủ xuống thành phố khiến khuôn mặt không một chút máu kia thêm vài phần ấm áp.
Mà chồng của tôi, Chu Kỳ đang quỳ một gối trước mặt cô ấy, tô chút son hồng lên đôi môi tái nhợt kia.
Tôi ngồi trong xe im lặng nhìn cảnh này.
Trong nháy mắt đó tôi cầm lòng được mà nghĩ.
Có lẽ việc hối hận nhất trong cuộc đời này của Chu Kỳ chính là kết hôn với tôi.