Trong hành lang bệnh viện toàn màu trắng, ánh đèn ảm đạm rơi xuống, chiếu lên cô gái có vẻ tái nhợt và tiều tụy đứng trong góc. Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, quần áo hơi mỏng manh không cách nào chống đỡ cái lạnh thấu xương ở hành lang, tay chân cứng ngắc, gần như đã đông lạnh đến mất đi độ ấm.
Ánh mắt cô gái nhìn cũng không dám nhìn vào cửa chính phòng giải phẫu, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Kết thúc ca phẫu thuật, cánh cửa mở ra, Mạn Mạn bước ra nhìn cô gái đang lo lắng liền nói: " Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, xin người nhà đừng lo lắng"
Khẽ trong không khí có tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái liền cúi đầu cảm ơn rối rít.
Cô chỉ nhẹ nhàng cười rồi đặt tay lên vai như lời động viên, nhưng trong mắt lại phảng phất đượm buồn.
Được quay trở lại phòng phẫu thuật, thật tốt!
Nhưng không ngờ, ca phẫu thuật đầu tiên của cô lại chính là một cụ già muốn tự vẫn...
Cô cháu gái đã phát hiện ông nội mình cố ý không uống thuốc trợ tim, nhưng khi phát hiện thì cũng đã quá muộn. Nhưng may mắn lại đưa đến bệnh viện kịp thời điều trị.
Y tá liền hướng dẫn cô ấy gặp bệnh nhân, còn cô cũng rời ngay sau đó.
Khởi đầu bằng một cảm xúc khá rối bời. Cô cứ vướng mắc mãi trong lòng, thật sự không hiểu lý do ông cụ ấy tự vẫn là gì. Bởi vì thường người lớn tuổi sẽ rất trân trọng từng phút từng giây bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259652/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.