Tỉnh dậy từ trong giấc mộng,đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngẩn ngơ, liếc nhìn người đang nằm bên cạnh, một gương mặt cực kỳ sạch sẽ, mái tóc đen mượt rũ xuống trán, hai hàng lông mày đậm được cắt tỉa cẩn thận,lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, da mịn màng đến nỗi còn gái cũng phải mặc cảm.
Mặt trời chiếu lên toàn bộ khuôn mặt người đàn ông, cho anh một lớp ánh sáng vàng.
Kí ức đêm qua dần hiện lên một cách sống động.
Cô khẽ mỉm cười, thì ra tất cả không phải là mơ, anh đã trở về.
Đặt tay lên đôi gò má anh, cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng lan toả cùng hơi thở hoà chung một nhịp.
Cảm giác chờ đợi anh, sợ sẽ là vĩnh viễn, sợ chỉ là mừng hụt, sợ người sẽ xuất hiện không phải là anh. Nhưng giờ anh đã xuất hiện rồi, cô không còn sợ gì nữa.
" Ngắm đủ chưa?" Vũ Tổng quả nhiên bị đánh thức, chậm rãi mở mắt ra đôi mắt trống rỗng không có một tia cảm tình của con người, lúc nhìn về phía Mạn Mạn giống như là nhìn thấy một cái vật chết, khiến cho huyết dịch cả người Mạn Mạn giống như đều đã bị đóng băng.
Cô giật mình rụt tay lại. Thì ra anh đã dậy từ khi nào, chỉ là nhìn thấy cô còn đang sau giấc nồng nên không nỡ đánh thức.
" Anh dậy rồi à..." Cô ngại ngùng quay mặt đi, lấy một phần của chiếc chăn quấn lên người.
Anh ngồi dậy, xoa xoa cặp mắt mệt mỏi của mình.
Cô quên mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259641/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.