Sau khi Mạn Mạn rời đi, Vũ Quân đóng cánh cửa lại, trong phòng giờ đây lại trở về dáng vẻ lạnh lẽo ban đầu của nó. Vũ Tổng đi đến ngồi xuống chiếc sô pha cầm chiếc cốc cà phê đã được pha sẵn, " Uống cà phê chứ ?"
" Tại sao cô ấy lại khóc ?" Vũ Quân không mảy may câu hỏi của anh, đôi lông lạnh lùng mày chau lại.
" Ý cậu nói là bác sĩ Mạn ?" Anh chậm rãi hỏi, ánh mắt có chút ý vị xem thường.
" Anh đã làm gì cô ấy ?!" Vũ Quân giận dữ quát lớn, giọng điệu của anh đã thay đổi từ lạnh lùng sang hoàn toàn mất kiên nhân.
So với sự kích động của Vũ Quân, anh chỉ nhàn nhã bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê ở trên bàn : " Chỉ là, cùng nhau thương lượng một số chuyện"
Vũ Quân nắm chặt lòng bàn tay lại nhìn anh, ánh mắt phản phất niềm căm hờn mãnh liệt.
Anh liếc nhìn một cái, khoé môi nhếch lên hỏi: " Vậy cậu đến đây có việc gì ?"
" Không...không có gì" Vũ Quân ngượng ngùng đáp lại, ánh mắt tránh né.
Anh nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Vũ Quân, chợt cảm thấy có chút thú vị, " Vì cô ấy ư ?"
" Không phải..." Vũ Quân lãng tránh, quay người về phía cánh cửa định rời đi.
" À, sắp đến sinh nhật của Nhã Tịnh rồi, cậu cũng mới về nước chắc con bé cũng sẽ nhớ cậu lắm. Cậu sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của nó chứ ?" Anh chống cằm, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259605/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.