“Chị tạm thời ở đây nhé, còn đồ em sẽ mang đến cho chị sau” Vũ Hân xách chiếc Vali vào trong phòng rồi nói.
Cô ngó quanh căn phòng, dù không lớn lắm nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Vả lại cũng không cách xa bệnh viện là bao, tầm hai mươi phút là có thể đến nơi. Xung quanh nhà có rất nhiều cửa hàng tiện lợi và siêu thị thế nên cũng không tốn thời gian để mua sắm.
Cô bước đến gần chiếc cửa sổ rồi mở lên, cảm nhận không khí se se lạnh đang ùa về. Dù lạnh nhưng lại mang đến cảm giác rất trong lành. Dù ở trong lòng thành phố, nhưng lại có thể cảm nhận được mùi hương của đồng cỏ nội. Cảm giác thanh thản vô cùng.
Vũ Hân dựa vào cạnh bàn, tay khoanh trước ngực nhìn cô đang ngắm cảnh rồi hỏi :” Chị thấy căn phòng này thế nào ?”
“Khá tốt...cảm ơn em nhé” Cô tựa vào cửa sổ, mắt nhìn xuống bóng những người tản mạn dưới ánh nắng chiều tà kia.
Vũ Vân lúc này mới ngập ngừng giải thích :” Thật ra chuyện của Vũ Tổng....”
“Chị biết, chị hiểu lý do tại sao em lại không nói. Chị không trách em, bởi có vẻ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi người với người lại giống nhau đến thế, chị đã cũng đã lầm tưởng vào giây phút lần đầu tiên...”
“....”
“Em còn gì muốn nói à...?”
“À không, chỉ là....”
“Vậy nếu không quan trọng thì ngày mai gặp lại rồi hẵng nói, hiện giờ chị có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259586/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.