Cuộc phẫu thuật kết thúc trễ hơn anh dự kiến vì từ sau khi cô đi anh cũng chẳng thể tập trung hết vào việc phẫu thuật được.
Nhìn lên đồng hồ cùng vừa mới đến giờ tan tầm, anh liền theo thói quen mà quay sang nhìn cô nhưng lại chẳng thấy cô đâu, đành hỏi Vũ Hân : " Bác sĩ Mạn đâu rồi? "
" Bác sĩ Mạn đã xin về sớm rồi, hôm nay là ngày dỗ của ba mẹ cô ấy mà " Vũ Hân nhìn anh rồi đáp.
" Ngày dỗ? "
" À anh mới chuyển đến nên có lẽ không biết. Ba mẹ bác sĩ Mạn đã mất khi cô ấy còn nhỏ....."
" Tôi biết " Anh chen ngang những lời Vũ Hân nói, dường như trọng tâm anh muốn hỏi không phải nằm ở chỗ này.
Vũ Hân thấy thế liền đổi chủ đề : " Ngày này hằng năm bác sĩ Mạn như là người mất hồn vậy. Trong cả cái bệnh viện chỉ có hai người biết về việc này là tôi và Mộc Nhi, cô ấy thường xuyên gặp ác mộng về những kí ức đau khổ của tuổi thơ...."
Anh không đáp mà tiếp tục nghe Vũ Hân kể tiếp : " Thật ra tôi nói với anh về việc này không phải muốn anh tha thứ cho cô ấy, chỉ mong anh có thể hiểu được lý do...."
Vũ Hân nói rồi nhìn vào đôi mắt anh dò xét thái độ, nhưng cũng chẳng thể nhìn ra được gì vì từ nãy đến giờ đôi mắt của anh chỉ toàn là một cảm xúc lạnh giá.
" Cô ấy đi được bao lâu rồi ? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259519/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.