Vừa đến nơi đã thấy anh đứng trước cổng bệnh viện chờ sẵn, nhưng có vẻ anh vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của cô.
Nghĩ rồi cô liền nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh, định hù một cái thì chợt anh nói : " Đồ đâu? "
Hoá ra anh đã biết rồi nhưng lại chẳng phản ứng gì cả. Nhưng nếu biết rồi thì ít nhất cũng nên giả vờ để cô đỡ gượng chứ.
" Đồ đây" Cô đưa chiếc túi cho anh.
" Ừm cảm ơn, vậy để tôi bắt taxi cho cô về "
Anh nói rồi mở điện thoại định đặt xe cho cô nhưng bị cô chặn lại. Anh quay lại nhìn cô có chút khó hiểu, nhưng lại nhìn về phía tay cô. Hình như ngoài túi đồ cô vừa đưa cho anh thì còn có gì đó nữa.
" Ừm...tại bây giờ về nhà cũng chán quá...mà có vẻ anh chưa ăn tối. Khi nãy tôi có nấu chè đậu đỏ...anh có muốn ăn chung không? " Cô ngập ngừng hỏi, chẳng hiểu sao mọi ngày cô đều nấu ăn cho anh. Nhưng hôm nay dường như có một điều gì đó khiến cô không muốn ăn một mình mà liền nghĩ ngay tới anh.
Anh nhìn cô một lúc mà không trả lời khiến cô càng gượng hơn. Cô cũng biết món này có ý nghĩa rất đặc biệt nên ăn trong hoàn cảnh đặc biệt này cũng dễ khiến mọi người hiểu lầm, nhưng cô lại chẳng muốn ăn một mình tí nào.
" Nếu...nếu anh bận thì không sao....."
" Được thôi" Anh bình thản trả lời.
" Thật chứ? " Đôi mắt long lanh to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259509/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.