"Chưa gì lại có ca cấp cứu nữa rồi này" Mộc Nhi vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, miệng còn nhồm nhoàm một đống thức ăn.
Cô và Mộc Nhi liền dẹp hết bữa ăn, mà tức tốc chạy đến giường bệnh nhân.
Cảnh vật khiến Mạn Mạn như sững người lại, cảnh tượng giống y như trong cơn ác mộng mà cô luôn gặp. Một đứa trẻ khóc bù lu bù loa, một người mẹ đang trong cơn nguy kịch, một người ba đã không thể cứu được.
Tim cô dường như thắt chặt lại, phút chốc khiến cô không nói nên lời. Đôi mắt trong veo ngoài sức tưởng tượng nhìn cảnh tượng này, hai hàng lông mi không ngừng run rẩy để lộ ra sự căng thẳng và sợ hãi của chủ nhân nó.
Mộc Nhi liền quay sang huých vào vai cô, “Sao vậy?”
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, miệng mấp máy : “Không...không sao.”
Cô đã không có là đứa trẻ 6 tuổi bị mồ côi cha mẹ nữa, cô phải luôn tiến về phía trước, làm chủ nỗi sợ hãi này.
Nghĩ rồi cô hít thở một hơi thật sâu rồi bước đến giường bệnh, nhìn sơ qua một lượt tình trạng bệnh nhân rồi hỏi : “Tình trạng bệnh nhân sao rồi?"
"cô ấy bị một vật nhọn đâm vào ngực khi chúng tôi cố cứu cô ấy."
" Chỉ số sống? "
" Huyết áp 90/40. Nhịp tim 130."
"Anh có rút vật nhọn ấy ra không? "
Người cứu hộ liền hấp tấp giải thích : “Nó là một bộ phần của chiếc xe nên bắt buộc phải rút ra."
Mạn Mạn trầm ngân một chốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259430/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.