Thế giới này luôn luôn như vậy, có bắt đầu sẽ có kết thúc, dù bạn có đau buồn hay hạnh phúc, dù có chết hay bị thương, dù có khóc hay cười đi chăng nữa, trái đất vẫn quay, thời gian vẫn trôi, mọi vật vẫn sinh sôi và tàn lụi, không vì một cá nhân nào mà ngừng lại, thật tàn nhẫn nhưng cũng thật tự nhiên. Cái chết được xem như kết thúc, nhưng cũng có nghĩa một sự sống mới lại được sinh ra: Sống để chết đi và chết đi để được sống..
Nơi đường chân trời xa xa, mặt trời chầm chậm nhô lên, thật to lớn và hùng vĩ. Nó như một chiếc bánh cam có kích cỡ lớn nhất, cả trăm người cũng không thể ăn được, nhưng cho dù muốn bạn cũng không thể ăn được vì nó đâu phải bánh cam a!
Mặt biển tĩnh lặng, cơn gió nhẹ thổi những gợn sóng lăn tăn, không khí lạnh lẽo càng tăng gấp bội lần khi đứng ở bờ biển vào mùa đông.
- Em có ngốc quá không, khi lựa chọn ngắm mặt trời mọc vào mùa đông thế này không?
- Lạnh nên mới cảm nhận sâu sắc nhất, cũng nhớ lâu hơn, phải không?
Cô gái hơi ngẩn người, chớp chớp mắt rồi bật cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên trên bờ biển vắng người, hai con người đứng cạnh nhau sưởi ấm cho nhau, đôi mắt của mỗi người ẩn chứa hình bóng của đối phương. Họ chỉ đơn giản đứng im lặng, mười ngón tay đan chặt, cũng có thể cảm nhận sâu sắc sự hòa hợp của họ. Yêu không nhất thiết phải nói nên lời, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-vuong-van/2544836/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.