"Em thật sự không làm được... Anh thả em ra đi mà."
Lúc Lâm Nhuận An nói câu này, khóe mắt đã ửng đỏ mặc cho nước mắt thi nhau chảy xuống.
Cố Tranh chỉ hơi cong khóe môi lên, bàn tay to lớn chải nhẹ tóc Lâm Nhuận An rồi lại kéo xuống phía dưới bưng lấy gương mặt đang khóc sướt mướt của omega, dịu dàng vuốt ve.
Lực tay hắn nhẹ nhàng như đang che chở cho một giấc mộng dễ tan đang tỏa ra ánh sáng óng ánh.
Lâm Nhuận An vốn cho rằng động tác đó của Cố Tranh đại diện cho việc hắn sẽ buông tha cho cậu, nào biết được một giây sau đó người kia liền rút lại sự mềm mỏng cuối cùng, hai bàn tay to bóp lấy eo cậu trong chớp nhoáng, ôm cậu thả xuống rồi lại kéo lên.
Tư thế này vốn đã vào rất sâu mà Cố Tranh lại còn là người tham gia quân ngũ lâu ngày, thể trạng cường tráng, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn. Hắn thọc sâu mấy lần, đâm đến nỗi cổ họng Lâm Nhuận An thấy nghèn nghẹn.
"A —"
"Anh nhẹ chút..."
Âm thanh cầu xin của omega nhỏ rốt cuộc cũng dần hòa vào tiếng khóc nghẹn ngào. Cố Tranh nhớ hồi trước omega cũng vì chuyện này mà nóng nảy với hắn, lại thêm Lâm Nhuận An khóc thật sự quá đáng thương nên hắn liền thả chậm lại động tác.
Lâm Nhuận An cảm giác được khoái cảm đang tán loạn trong người mình rốt cuộc cũng có dấu hiệu bình ổn trở lại, cậu xụi lơ đổ ập xuống trước ngực alpha, cất giọng nói ấm ức: "Khốn nạn!"
Cả cơ thể omega đỏ hồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-thich-em/1677286/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.