"Cố... Cố thiếu tướng..."
Ánh mắt Lâm Nhuận An đầy sự hoảng loạn, cả người bị nhìn chằm chằm không được tự nhiên, "Anh buông... Buông em ra."
Âm thanh mềm mại của omega chỉ càng làm hồn vía Cố Tranh bay tán loạn, thậm chí trong đầu hắn còn nghĩ đến một số chuyện triền miên tình tứ trên giường.
"Gả cho tôi, được không?"
Câu nói này so với pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm có khi còn chấn động hơn, tựa như tiếng sét từ trên trời giáng xuống. Lâm Nhuận An choáng váng, cậu đã từng nghĩ đến rất nhiều khoảnh khắc được cầu hôn, rằng cậu phải đáp lại như thế nào, không biết nên lấy nụ cười hay nước mắt để thể hiện cảm xúc...
Lúc này đây, người đàn ông này thế mà lại dùng phương thức như vậy để bày tỏ, tuy rằng cậu cũng vừa ý Cố Tranh, nhưng cũng cảm thấy ở tình cảnh như vậy có hơi tiếc nuối.
Quan trọng nhất là chính Lâm Nhuận An cũng chưa có chuẩn bị tâm lý kĩ càng, cậu dùng sức kéo tay Cố Tranh ra, xoa cái tay bị nắm đến ê ẩm của mình. Đôi mắt đen láy ầng ậng long lanh, lông mi dài mảnh mai đọng lại vài giọt nước, cánh môi và mũi đỏ lên bất thường, bộ dáng tràn đầy uất ức, lã chã muốn khóc.
Cậu không biết phải đối mặt như thế nào, đành phải quay đầu thật nhanh, chân bước như chạy trốn.
Trên đường đi hai hàng nước mắt lại không ngừng chảy xuống thấm vào áo khoác của Cố Tranh trên người Lâm Nhuận An. Áo khoác còn mang mùi tin tức tố của hắn làm xoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-thich-em/1677258/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.