“Béo,” Porm gọi khi thấy tôi im lặng. “Cậu không sao đấy chứ?” 
“Ý cậu là gì?” Tôi nhìn nó. 
“Như kiểu… thất vọng, tiếc, đại loại thế.” 
Tôi vẫn im lặng. 
“Vậy là?” Nó bướng bỉnh. 
“Mình không biết phải nói sao với cậu.” Tôi thở dài. 
“Cậu sợ phải nói về chuyện này, đúng không?” 
“Mình không biết!” Tôi lắc đầu. “Ngay bây giờ mình không suy nghĩ rõ ràng được.” 
Nó nhìn tôi cảm thông. “Cậu nghĩ những người thi trượt sẽ nói thế nào với mọi người?” 
“Làm sao mình biết được?” Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. “Có thể họ sẽ khóc hết mước mắt, nhốt mình trong phòng, tuyệt thực từ ngày này qua ngày khác hoặc treo cổ tự tử để chấm dứt mọi thứ.” 
“Đấy không phải cách đối thoại với mọi người mà là từ chối đối mặt với sự thật.” Porm phản đối thẳng thừng. “Sớm hay muộn cũng sẽ có ai đó đến lôi cậu ra ngoài kia thôi.” 
“Vậy ta cùng nghe xem cách của cậu là gì.” Tôi chán ghét nhìn nó. 
“Đầu tiên, cậu phải hiểu là kỳ thi này hay việc được vào đại học tự bản thân nó không có ý nghĩa thật sự. Nó chỉ là một tục lệ xã hội thôi. Chúng ta nên cảm thấy tự hào vì giá trị tự thân của mình chứ không phải là những giá trị do người ngoài áp đặt vào. Khi cậu tự hào vì bản thân mình, cậu sẽ thôi cảm thấy bị bó buộc bởi những quy tắc xã hội cũ kỹ và cậu sẽ đủ tự tin đối mặt với mọi thứ một cách kiêu hãnh.” 
“Nói suông thì ai mà chả nói được,” tôi chỉ trích, “nhưng liệu bao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3558/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.