Những ánh ngày cuối cùng tắt dần ở phía chân trời thẳng trước mặt. Bóng tối cởi chiếc áo choàng đen chậm rãi trải dài trong khi đèn đường bật sáng những đôi mắt huỳnh quang, hết hàng này đến hàng khác sau lưng chúng tôi. 
Tôi và Jom sóng vai bước đi trên một con đường nhỏ, tĩnh lặng. Tường các ngôi nhà tạo thành một hàng rào liên tục hai bên đường như muốn đóng khung chúng tôi vào khoảng trống hẹp giữa chúng. 
“Nói gì đó đi,” Jom thầm thì sau khi chúng tôi im lặng khá lâu. 
“Ví dụ chuyện gì?” Tôi nhìn chị. 
“Chả biết.” Chị nhún vai, tay vẫn đút trong túi quần bò mài. “Gia đình, bạn bè, người yêu, phim ảnh, gì cũng được.” 
“Ngày xửa ngày xưa…” Tôi dài giọng. 
“Thôi nào, Béo.” Chị cười nhạt. “Cậu không cần phải giả bộ với chị, được chứ?” 
Tôi đờ ra. 
“Cậu có hay gặp bố không?” Jom quay sang tôi. Mái tóc đen như mun chấm vai bay trong gió, và đây là lần đầu tiên tôi nhận ra nó mềm mại và óng ả chừng nào. 
“Không thường xuyên lắm.” Tôi cúi đầu. 
Bố ngồi ủ ê trong góc của quán rượu nhỏ như một thứ đồ đạc bị bỏ đi đã lâu. Những bóng đèn tù mù treo trên trần chiếu lờ mờ trên vầng trán đầy nếp nhăn, hai hố mắt sâu và đôi bọng mắt to của ông. 
Chỉ khi tôi bước vào quán, kéo ghế ngồi xuống trước mặt bố, ông mới ngẩng đầu lên khỏi bóng mình hắt trên chiếc bàn bẩn thỉu. Ông không chào tôi, nhưng nỗi buồn trong mắt ông hùng hồn hơn bất cứ lời nói nào. 
“Trong này nóng thật đấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3549/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.