Tôi gọi về nhà, nhưng không ai nghe máy. Tôi muốn đi gặp Chai hoặc Porm nhưng lại không muốn lên xe buýt. Cuối cùng, tôi quyết định đến nhà Eik ở Sarm Yarn. Nhà Eik ở trước chợ, một cửa hàng đứng lẻ loi một mình bán đồ tạp hóa. Hàng chồng xô và những thứ đồ nhựa khác chất đống ra cả vỉa hè. 
Eik mặc độc chiếc quần đùi đang bận bán hàng. “Gì thế này?” Nó ngạc nhiên khi thấy tôi. “Đợi chút! Để mình bán nốt cái này đã. Bố ơi, mình còn túi ni lông to không nhỉ?” Eik quay về phía trong nhà mà hét. 
“Hết rồi. Chỉ còn loại nhỡ thôi,” bố nó vừa ho vừa đáp. “Đạp xe ra Sampheing lấy một ít về đi, à, nhớ mua thêm cả bảng xổ số để bán cho bọn trẻ con nữa đấy.” 
Tôi lặng thinh ngồi lên một cái thùng các tông xem Eik bán hàng. 
“Có chuyện gì à?” Eik quay ra hỏi tôi, quyệt mồ hôi trên mặt. 
“Chẳng gì cả.” Tôi định nói thêm, nhưng rồi lại lắc đầu. “Thôi mình đi đây. Thứ Hai gặp nhé.” 
“Này, đợi đã!” Eik gọi với, nhưng tôi vờ không nghe thấy và nhanh chóng biến mất vào đám đông. 
Tôi lang thang một lúc lâu, cảm thấy cô độc và bơ vơ khôn tả. Tôi chỉ biết là tôi cần ai đó để nói chuyện. Đột nhiên, tôi nghĩ về Jom. Chị lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy ấm áp và vui vẻ mỗi khi ở bên. Chúng tôi có thể nói với nhau về hầu hết mọi chuyện và hiểu nhau kể cả những lúc chẳng ai nói câu nào. 
Tôi lục ví tìm mẩu giấy ghi số điện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3540/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.