“Hê, các nhóc, chưa thay đồ à?” bố bước vào nhà hỏi to. 
“Hôm nay là ngày của bố mẹ mà,” Ning nhào vào vòng tay bố, ngước đầu trả lời. “Bố mẹ nên đi riêng ạ.” 
“Không đời nào,” bố phản đối và để Ning dẫn đến ngồi xuống cạnh mẹ. “Hai đứa phải đi chứ. Đi thay đồ đi, mau.” 
Tôi và Ning nhìn mẹ dò hỏi. Bà gật đầu rồi giục chúng tôi khi hai anh em đã quay lưng lên gác. “Nhanh lên đấy. Bố chúng mày không có nhiều thời gian cho nhà này đâu.” 
Đến lúc chúng tôi xuống nhà, bố không còn ngồi trong phòng khách nữa. Chỉ còn mẹ ở đó, mặt chảy dài cả thước. 
“Bố đâu rồi ạ?” Ning hoang mang hỏi. 
“Lão ấy đợi trong xe,” mẹ xẵng giọng. 
“Sao lại thế?” tôi hỏi trong lúc buộc dây giày. 
“Mày muốn biết thì đi mà hỏi lão.” Bà đứng dậy và cơ hồ định tháo đôi giày cao gót ra. 
“Mẹ!” Ning lao tới kéo tay bà. “Hãy đi vì con, một lần này thôi, con xin mẹ!” 
“Lo việc của mày đi,” mẹ giằng ra. 
“Mẹ biết bố thế nào rồi mà mẹ,” tôi bước tới đứng bên cạnh Ning. “Bố đã cố gắng tới đây, vậy nên mẹ bỏ qua chuyện này mà đi cùng tụi con đi.” 
Đến lúc mẹ đồng ý đi cùng thì tới lượt mặt bố chảy dài. 
“Chúng ta sẽ tới chỗ ông đầu bếp già,” bố quay lại bảo chúng tôi rồi nổ máy, và sau đó, bốn người ngồi câm lặng suốt dọc đường. 
Tôi thấy tiếc cho giấc mơ ngắn ngủi mà Ning gắng gầy dựng, tiếc cho niềm hạnh phúc âm thầm ngời sáng trên gương mặt cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3533/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.