Câu trả lời của người đàn bà khiến tôi không thốt được lời nào, mãi đến khi định thần lại được, tôi mới cám ơn bà rồi phóng đi trên con chiến mã trung thành, đầu óc lang bạt tận nơi nao. Tôi không biết tâm trạng hiện giờ của mình thế nào. Tôi chỉ biết rằng tôi muốn đi xa, thật xa khỏi nơi này, để kết thúc mãi mãi câu chuyện của Jom và Yong, và nếu có thể, tôi muốn quên hết tất cả những gì liên quan đến Jom - cái quán cóc, “Chai thời gian,” ngay cả những cuộc đối thoại vẫn còn in đậm trong tâm trí. 
“Chị mà có mấy vại tiền, chị sẽ mua một đất ngay đây và xây một ngôi nhà nhỏ nổi giữa đầm.” 
“Ý hay đó, Jom. Như thế chị có thể tập đàn mà không sợ bị ném gạch.” 
“Ôi quỷ tha ma bắt cậu đi, Béo! Cậu không bao giờ khuyến khích chị được một câu.” 
“Nếu cất được thời gian trong chai 
Điều đầu tiên tôi mong được làm 
Là chắt chiu dành dụm từng ngày 
Cho tới khi vĩnh hằng trôi qua 
Chỉ để dành trọn chúng bên em” 
“Nếu chúng ta thực sự có thể cất giữ thời gian mà dành bên người ta yêu, chị không chắc chúng ta sẽ có thể thực sự hạnh phúc lần thứ hai.” 
“Cuộc sống là hy vọng.” Tôi nghe thấy mình đáp lại chị. “Ít nhất, chúng ta có thể luôn hy vọng có thứ gì đó tốt đẹp hơn đang đợi ta phía trước.” 
“Đó là sai lầm khủng khiếp nhất mà nhân loại mắc phải... Bởi vì nó khiến ta không biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3169477/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.