Tôi phải đợi khá lâu điện thoại mới đổ chuông và người trực điện thoại gọi tôi. “Cậu vào buồng 2 đi.” Tôi bật dậy chạy đến buồng điện thoại có ghi số 2. Không thể giải thích được tại sao tôi lại bồn chồn đến vậy khi nhấc máy lên nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia.
“Là chị phải không Jom?” tôi hỏi và chờ câu trả lời với trái tim đập thình thịch.
“Ừ, còn ai vào đây nữa?” Jom lặng im một hồi mới nghĩ ra người gọi là ai và nói: “Béo phải không? Cậu trốn tiệt đi đâu vậy? Chị đã gọi tới nhà cậu mấy lần. Cậu đang gọi từ đâu vậy?”
“Nongkhai.”
“Cậu chạy đến đó làm gì?”
“Chẳng làm gì cả. Em đang ở với... ừm... mấy người bạn.” Tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm mà chị cố giấu đi. “Chị sao rồi hả Jom? Em đọc được tin trên báo.”
“Ừm... vậy cậu muốn chị phải nói thế nào?” Dù cố tỏ ra vui vẻ, giọng chị không giấu nổi sự cay đắng.
“Mẹ chị thế nào rồi?”
“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi. Cám ơn cậu đã quan tâm.”
“Thế còn bố chị?”
Jom cười chua xót. “Chắc vẫn đang xoa dịu ả kia.”
“Kể em nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”
“Cậu muốn biết làm gì?”
“Chị có nhớ lúc hỏi em rằng em cảm thấy thế nào khi phát hiện ra bố có người đàn bà khác không?”
“Có. Sao cậu lại nhắc chuyện đó?”
“Em chỉ muốn nói rằng em chưa bao giờ quên sự tin tưởng của chị với em ngày hôm đó.”
“Xin lỗi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chai-thoi-gian/3169466/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.