"Ta không đội trời chung với tội ác!" 
Tiếng nói, làm mọi người tò mò. 
Tu sĩ có bảo tháp trên đầu là kinh ngạc nhất. 
Y nhìn quả trứng tiên trong tay, nó đang tỏa ra ánh sáng nóng rực, muốn phỏng cả tay. 
Quan trọng nhất là, trứng tiên, biết nói chuyện? 
Hơi quá à nha? 
"Hống." 
Tiếng rồng ngâm vang lên, khí huyết lực khủng bố tràn ngập khắp hư không, nhấn chìm tất cả. 
"Là rồng thật, là rồng thật." 
"Đây đúng là một quả trứng rồng." 
"Quả nhiên là trứng rồng, không ngờ có một ngày, ta lại lấy được trứng rồng." 
"Ngươi lấy được? Nói cái rắm gì thế?" 
"Đang nằm mơ hả?" 
Các tu sĩ kinh ngạc, thế này thì hơi thái quá, không ngờ có trứng tiên, lại còn là trứng rồng. 
Chân long. 
Đây là thần thú đã tuyệt diệt trong thế giới tiên hiệp. 
Nếu lấy được thứ này, đương nhiên sẽ hoàn toàn khác biệt. 
Mọi người kinh ngạc và rung động, ánh mắt không giấu nổi sự tham lam. 
Chỉ là, sao trứng rồng lại biết nói chuyện vậy nhỉ? Hơn nữa nói, còn là một câu không đầu không đuôi như thế? 
Mọi người thì thắc mắc, còn Diệp Bình thì ngây ra. 
Vì… hình như hắn đã nghe thấy cái câu này ở nơi nào đó. 
Rắc! 
Rắc! 
Rắc! 
Tiếng trứng nứt vang lên răng rắc, ai nấy đều nhìn nó chằm chằm. 
Trứng rồng vỡ ra, một cái bóng rồng xuất hiện, trông rất là thật, tỏa ánh sáng vàng chói lọi. 
Đẹp tới mức ai cũng phải khen. 
Song, ánh sáng vàng tan đi rất nhanh, một con vật hiện ra sau đó. 
"Không phải rồng!" 
"Đây không phải long ảnh!" 
"Cái gì thế?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455395/quyen-4-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.