"Đúng là ngu ngốc!"
Đại Càn Cửu công chúa cười khẩy. Thái độ của nàng đã thay đổi hẳn, không còn sự kinh hoàng sợ hãi, thay vào đó là sự tự tin.
Nàng nhìn đám người chăm chú, giọng khinh miệt.
"Cường giả chân chính, lại để các ngươi nhìn một cái thấu cảnh giới hả?"
"Hèn gì bao nhiêu năm nay Thiên Ma Giáo chẳng làm nên trò trống gì ở Đại Càn, thì ra chỉ là một đám người ngu ngốc."
Đại Càn Cửu công chúa cực kì tự tin và khoe khoang.
Không phải nàng nhập diễn quá sâu, vì nàng rất tin rằng, Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế, chỉ là trời sinh tính lạnh lùng thôi.
Mặc dù Tô Trường Ngự không chủ động giúp mình, nhưng cũng đâu có từ chối, chứng minh đối phương vẫn sẽ giúp nàng.
Quả nhiên, nói xong, đám người kia càng cẩn thận hơn.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều không biết làm sao, không biết nên làm gì.
Lên thì không dám lên.
Lùi cũng không dám lùi.
Ngay lúc này, có người bước lên, chỉ vào Tô Trường Ngự.
"Chư vị, đừng để bị gạt, trang phục ăn mặc của người này không phải là đồ của Đại Càn vương triều, đây là kiểu đồ của Đại Hạ vương triều."
"Hắn không phải sư phụ của Cửu công chúa, hẳn chỉ là một người qua đường thôi."
Người kia nói. Khả năng nhận biết của người này không tồi, nhìn một cái đã nhận ra quần áo trên người Tô Trường Ngự không phải là đồ của Đại Càn vương triều.
Đám người nghe vậy, không khỏi nhìn Tô Trường Ngự cho thật kĩ.
Tô Trường Ngự không khỏi mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455367/quyen-4-chuong-221-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.