"Sư phụ, người có dám thề, mỗi lời người nói đều là thật không? Lấy tiền đồ của Thanh Vân đạo tông ra thề, một chữ cũng không lừa ta?"
Tô Trường Ngự nói với Thái Hoa đạo nhân.
Thái Hoa đạo nhân sững ra.
Câu chuyện là thật, nhưng bảo một chữ cũng không giả, thì không phải.
Ông đúng là muốn dùng cách mọi người dạy Diệp Bình để dạy Tô Trường Ngự.
Lừa Tô Trường Ngự một chút, từ đó kích thích tiềm lực của hắn.
Nếu mà kích thích ra được tí ti tiềm lực gì đó, chả phải nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Không dè, lại không lừa được Tô Trường Ngự.
"Sư phụ, ngài đừng vòng vo, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, nói linh tinh nửa giờ rồi đó."
"Ngài không thấy mệt, nhưng mà ta mệt."
Tô Trường Ngự bực bội nhìn Thái Hoa đạo nhân, thiệt không biết Thái Hoa đạo nhân rốt cuộc muốn gì nữa.
Vòng vo lộn xộn nãy giờ cũng đã hơn nửa canh giờ, có gì thì nói luôn đi.
"Được được được!"
"Vi sư không lừa ngươi nữa."
"Vi sư hỏi ngươi, ngươi còn nhớ mấy ngày trước, ngươi đưa về hai người không?"
Thái Hoa đạo nhân cuối cùng cũng quyết định nói thẳng, không lòng vòng nữa.
"Ý người là lão Hạ với lão Huyền?"
Tô Trường Ngự hơi hiếu kỳ.
"Ừ."
Thái Hoa đạo nhân gật đầu.
"Họ thì sao?"
Tô Trường Ngự càng tò mò hơn.
"Vi sư đoán, hai người ngươi dẫn về đó hình như có biết thân thế của ngươi."
Thái Hoa đạo nhân nghiêm túc nói.
"Biết thân thế của ta?"
Tô Trường Ngự kinh ngạc.
"Sư phụ, người nói vậy là sao?"
Thật ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455353/quyen-4-chuong-212-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.