Chừng một canh giờ sau.
Trong đầu Diệp Bình, không còn một loại kiếm pháp nào nữa.
Hắn đứng dậy, đi tới chỗ vết kiếm đầu tiên Tô Trường Ngự lưu lại.
Nhìn vết kiếm loang lổ dưới đất.
Diệp Bình nhắm hai mắt lại.
Hôm nay, hắn sẽ không còn biết bất kỳ loại kiếm pháp nào hết.
Hắn sẽ học lại.
Quên kiếm, là quên chấp niệm kiếm ở trong lòng.
Cầm kiếm, là cầm vô thượng kiếm ở trong lòng lên.
Lần này, Diệp Bình nhìn vết kiếm cũ, nhưng không định lĩnh ngộ cái gì cả, mà là đi tìm lại kiếm tâm đầu tiên của mình.
Hôm nay, đã có một đề bài khó khăn, đặt ở trước mặt mình.
Kiếm có ba mươi ngàn loại.
Thế nào là vô thượng kiếm?
Diệp Bình lại chìm vào trầm tư.
Thế nào là vô thượng kiếm?
Trong Tấn quốc học phủ, có kiếm ý vô thượng.
Đáng tiếc là, mình không lĩnh ngộ được.
Ngay lúc này, lại có một cơn gió mát thổi tới.
Thế là, Diệp Bình lại hiểu ra.
"Đại sư huynh, ta hiểu ra rồi."
Dưới sườn núi.
Diệp Bình mỉm cười.
Hắn đã hiểu ra.
Lúc đó mình nói với đại sư huynh rằng, mình không lĩnh ngộ được kiếm ý vô thượng ở Tấn quốc học phủ.
Đại sư huynh nói, đệ vẫn chưa hiểu rồi, lúc ấy Diệp Bình không hiểu ý của đại sư huynh.
Nhưng bây giờ Diệp Bình đã hiểu.
Ý của Đại sư huynh, không phải là việc mình không ngộ ra kiếm ý vô thượng, mà là mình không ngộ ra được ý của đại sư huynh.
Kiếm ý vô thượng, ở Tấn quốc học phủ, nhưng cũng không phải ở Tấn quốc học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455348/quyen-4-chuong-209-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.