"Cữu cữu."
Hạ Càn khẽ gọi ông.
"Đừng gọi ta là cữu cữu."
"Thái tử điện hạ, ngươi quả thật là vô cùng hồ đồ."
"Không độc đan, chính là cơ bản để Đại Hạ ta quật khởi đó, ngươi có hiểu không? Có biết lúc bệ hạ lấy được không độc đan, vui thế nào không?"
"Đại Hạ vương triều nhiều năm liền gặp tai họa, khiến bệ hạ luôn cho rằng đó là thiên ý."
"Đến khi không độc đan xuất hiện, bệ hạ mới thở phào, vì không độc đan chính là căn cơ của Đại Hạ tương lai."
"Những thứ này, chính là cơ bản để tạo phúc cho vô số dân chúng Đại Hạ, thế mà ngươi lại tiết lộ vật trân quý như vậy cho địch quốc."
"Ngươi đúng là, ngu không ai bằng, ngu không chịu nổi!"
Thái Thượng Huyền Cơ gầm lên. Lúc đầu còn tôn trọng, gọi người ta là Thái tử, đến lúc này thì chỉ còn ầm ầm la mắng.
Ông biết, dù Hạ Đế có thích Tô Trường Ngự thế nào, sẽ vẫn yêu thương Thái tử.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Hạ Đế luôn hà khắc với Thái tử, nhưng ông biết, đó là vì Hạ Đế thích Thái tử.
Nên ông mới hà khắc như thế.
Không ngờ, Thái tử lại đi làm ra chuyện hồ đồ này, quả thực là... không chấp nhận được.
Bất chấp lý lẽ.
Ông không hiểu nổi, rốt cuộc Thái tử nghĩ cái gì, mà ngu như vậy.
Phụp.
Thái tử quỳ phụp xuống, nhìn Thái Thượng Huyền Cơ, mặt đầy nước mắt.
"Cữu cữu, ngoại sanh chỉ là nhất thời nóng ruột, đâu có ngờ sẽ gây ra sai lầm to như vậy."
Hạ Càn không quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455346/quyen-4-chuong-208-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.