Tô Trường Ngự quả thực là không hiểu nổi.
Dạo này Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ cứ hỏi về phụ mẫu hắn hoài.
Không hiểu sao hai người này tò mò vậy nữa.
Nhưng cuối cùng Tô Trường Ngự vẫn thở dài đáp.
"Ta không biết phụ mẫu mình ở đâu hết."
Tô Trường Ngự đáp.
Mặc dù không biết vì sao hai người cứ hỏi mãi cái vấn đề này, nhưng chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì lớn, hỏi ai cũng biết thôi.
"Không biết phụ mẫu ở đâu? Thế là ý gì?"
Thái Thượng Huyền Cơ không nhịn được hỏi tiếp, ông ta biết đây là vấn đề Hạ Đế muốn biết, nên ông ta hỏi dùm Hạ Đế.
Tô Trường Ngự không đáp, mà nhìn ra sườn núi phía xa.
Nhìn Thái Hoa đạo nhân đang chỉ huy thợ mộc làm việc, chậm rì rì trả lời.
"Người trong tông môn chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ đã không biết phụ mẫu mình là ai."
"Sư phụ nói, mấy mươi năm trước, ở Thanh Châu có hai vị tu sĩ Nguyên Anh đại chiến, đánh vỡ rất nhiều dãy núi, khiến Thanh Châu gặp đại nạn, xuất hiện rất nhiều trẻ mồ côi."
"Bọn ta gặp may, được sư phụ cứu, dù cuộc sống không được tốt lắm, nhưng ít nhất cũng có ăn có uống."
Không hiểu sao, Tô Trường Ngự đột nhiên trở nên hơi nhiều lời hơn bình thường.
Có lẽ vì nhắc tới phụ mẫu chưa từng gặp của mình, nên đương nhiên cảm thấy cảm khái.
Hạ Đế kinh hãi, Thái Thượng Huyền Cơ cũng không biết nên nói gì.
Tướng mạo của Tô Trường Ngự giống hệt Hạ Đế khi còn trẻ, giờ lại còn bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455336/quyen-4-chuong-203-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.