Quốc đô Tấn quốc.
Diệp Bình vừa rời khỏi truyền tống trận.
Một bóng người cực kỳ quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Là Tô Trường Ngự.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự mặc một bộ trường bào màu trắng nhạt, bộ trường bào này cực kỳ bất phàm, trông từ xa chẳng khác gì sương lạnh vậy, tơ như tuyết, áo như bảo, như tỏa ra những bông hoa trăng trắng nhàn nhạt.
Chưa nói tới tướng mạo như thế nào, chỉ nói mỗi bộ quần áo này, cũng đã hấp dẫn vô số con mắt của người qua đường.
Hơn nữa Tô Trường Ngự còn có dung mạo tuyệt thế, khí chất thần tiên, có thể nói cả nguyên con đường chính, gái trai già trẻ gì cũng không thoát khỏi phải quay đầu nhìn Tô Trường Ngự.
"Đại sư huynh!"
Diệp Bình kêu to, cười rạng rỡ, ánh mắt thậm chí còn có chút kích động.
Trên đường.
Tô Trường Ngự lặng lẽ cảm thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc, làm hắn hơi giật mình.
"Tiểu sư đệ?"
Tô Trường Ngự sửng sốt, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Hắn xoay người lại, nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy Diệp Bình.
Tô Trường Ngự nhìn thấy Diệp Bình ngay tức khắc.
"Tiểu sư đệ."
Tô Trường Ngự kêu lên, trong lòng rất vui, nhưng vì khí chất đặc biệt của hắn nên ngoài mặt nhìn vẫn bình thản như thường.
"Ra mắt đại sư huynh."
Diệp Bình bước nhanh thẳng tới trước mặt Tô Trường Ngự, chắp tay, không che giấu được sự vui sướng trên mặt.
"Ừ."
Tô Trường Ngự gật đầu, tò mò hỏi Diệp Bình.
"Không phải đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455334/quyen-4-chuong-202-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.