Mọi người khiếp sợ, không ai tin nổi, lại xuất hiện áng văn tuyệt thế.
Âm thanh vang vọng, phiêu lãng truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ của Ngụy quốc.
Không chỉ vậy, tiếng của đại nho càng lúc càng rõ, càng lúc càng vang.
Đây là tiếng nói của thiên địa đại nho, vang khắp cả Ngụy quốc.
Trong Cống viện, tài khí vô tận tràn ngập khắp nơi.
Nơi Diệp Bình ngồi, có một cây bồ đề cổ thụ chọc trời, tỏa ra ánh sáng trí tuệ sáng ngời.
Như Phật đà giác ngộ, cũng giống cao nhân đắc đạo, thậm chí lúc này, sau gáy Diệp Bình còn có một vầng kim quang, kim luân độ hóa chiếu sáng cả khu vực này.
Chợt, có một giọng nói hùng hậu, vang vọng vang lên.
"Trời có mây gió khó lường."
Tiếng nói đó, làm tất cả văn nhân trong thiên hạ biến sắc.
Đây là giọng nói của Văn Thánh, bậc thánh của giới văn nhân.
Trong Cống viện, ba thẩm quan chấm thi vội vàng đi tới trước mặt Diệp Bình.
Nhưng ánh mắt họ, lại nhìn chằm chằm vào bài văn ở trên bàn.
Cũng có người nhìn qua theo, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng vàng chói mắt, chứ không nhìn thấy được nội dung của bài văn, nếu ai cứ cố, còn làm mắt bị thương.
"Các ngươi đừng cố mà nhìn. Đây là áng văn tuyệt thế, không phải đại nho không xem được đâu! "
Một đại nho lên tiếng nhắc.
Đây là áng văn tuyệt thế, đương nhiên không thể ai xem cũng được.
Ba đại nho cũng muốn xem, nhưng bài văn tầm cỡ này, thì phải xin phép Diệp Bình, có hắn cho phép thì mới được đọc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455330/quyen-3-chuong-200-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.