Tô Trường Ngự bối rối.
Thế này thì sai quá lắm rồi.
Trần quốc Bắc Quận?
Nếu bảo là Tấn quốc Bắc Quận, Tô Trường Ngự hắn sẽ không cảm thấy gì cả.
Nhưng mà… Trần quốc Bắc Quận là nơi nào?
Đơn giản là một nơi trên trời một nơi dưới đất, khoảng cách giữa hai nơi đâu phải chỉ có một trăm lẻ tám ngàn dặm?
Thế này thì quá lắm rồi.
Không phải ta chỉ chậm có nửa khắc đồng hồ hay sao? Sao lại truyền tống ta tới Trần quốc?
Vậy nếu trễ thêm nửa khắc nữa, chắc cho ta rời khỏi Đại Hạ vương triều luôn nhỉ?
Thật là quá sức tưởng tượng.
"Tiểu hữu, ngài đây là?"
Thái Thượng Huyền Cơ thấy Tô Trường Ngự hơi biến sắc, thì tò mò hỏi.
Nói thật, nếu không phải Tô Trường Ngự có dáng dấp rất giống Hạ Đế hồi còn trẻ, thì ông ta chả thèm để ý một kẻ xa lạ đâu.
Nhưng bây giờ vì Hạ Đế, ông ta phải mở miệng.
"Không có gì, chỉ là lúc bố trí truyền tống trận hơi bị sai lệch một ít."
Tô Trường Ngự kiên cường giả trâu bò, hắn có thể nhận nghèo, cũng có thể nhận thua, nhưng không thể không giả trâu bò, bởi vì không làm được.
"Sai lệch? Vậy tiểu hữu là nhân sĩ nơi nào?"
Thái Thượng Huyền Cơ hỏi.
"Tấn quốc."
Tô Trường Ngự trả lời.
Thái Thượng Huyền Cơ: "..."
Hạ Đế: "..."
Tấn quốc?
Chút sai lệch này của ngài quả thật là hơi quá đó.
"Từ Trần quốc đi Tấn quốc, nhất định phải đi qua đế đô Đại Hạ, bọn ta vừa vặn chính là nhân sĩ đế đô, không bằng chúng ta kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455327/quyen-3-chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.