Sau núi Thanh Vân.
Cổ Kiếm Tiên chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đi trên đường.
Cổ Kiếm Tiên cảm thấy hơi mất bình tĩnh.
Không biết tại sao, dù biết Tô Trường Ngự là phế vật, dù biết đa phần người ở trong Thanh Vân Đạo Tông này đều là phế vật, nhưng Cổ Kiếm Tiên vẫn có cảm giác của thời mình mới đi học.
Cảm giác lúc mình mới vừa bái nhập tiên môn.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, rất kỳ diệu, nhưng điểm chính là, đã làm cõi lòng phủ đầy bụi đã lâu của mình lại sinh ra dao động cảm xúc.
Nên Cổ Kiếm Tiên đồng ý tiếp nhận tất cả, coi như là làm một bắt đầu mới.
Trên thực tế, Cổ Kiếm Tiên là cao nhân kiếm đạo tuyệt thế, nhưng mãi mà ông vẫn không vượt qua được cảnh giới cuối cùng.
Cảnh giới này đã kìm chân ông chừng năm trăm năm.
Năm trăm năm, biển cả cũng đã hóa thành đất đai, một số vương triều nhỏ e là đã biến thành thứ khác không biết bao nhiêu lần.
Vì một cảnh giới cuối cùng, mà Cổ Kiếm Tiên đã nghĩ tới chuyện hóa phàm.
Nhưng ông vẫn chưa quyết định hóa phàm.
Hóa phàm hóa phàm, nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó.
Cái gọi là hóa phàm, không phải chỉ là đi vào trong hồng trần, nếm trải mọi cuộc sống của nhân gian, tranh đấu của tu tiên, vốn là ngươi ngu ta gạt, hung hiểm vạn phần, so với thể nghiệm cuộc sống hồng trần thì không là gì.
Hóa phàm thật sự, là gần như luân hồi chuyển thế, quên đi tất cả, trở thành một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455295/quyen-3-chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.