Sau núi Thanh Vân. 
Ánh mặt trời ấm áp tỏa lên người. 
Vương Trác Vũ nở nụ cười tươi tắn. 
Hắn hoàn toàn không hề để ý những lời Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần vừa nói với mình. 
Thậm chí hắn còn nghĩ, chính vì Nhị sư huynh không có kiên nhẫn, không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo, nên mới bị tiểu sư đệ làm cho tức giận. 
Nhưng lại không dám làm nghịch ý Chưởng môn, nên mới cứ mãi rầu rĩ không vui, hôm nay cố ý tới tìm mình, chính là muốn dụ lừa mình để mình đừng đi dạy cho tiểu sư đệ, không thôi lỡ mình dạy được, càng làm lộ rõ huynh ấy vô năng. 
Vương Trác Vũ đột nhiên cảm thấy, cả tông môn, Đại sư huynh là một phế vật, trông thì ngon mà không dùng được, sau này khó có thể kế thừa sự nghiệp, Nhị sư huynh ích kỉ hẹp hòi, lại còn không chịu nổi đả kích, dễ ghi hận. 
Lão Tứ lão Ngũ thì khỏi nói, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu. 
Đại sư tỷ thì khỏi bàn, khó thành châu báu, Tiểu sư muội thì còn quá nhỏ, hơn nữa cũng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, khó mà nhận nổi chức vị Chưởng môn. 
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chẳng còn ai có thể kế thừa chức chưởng môn? 
Hít! 
Vậy chả phải chỉ còn có một mình ta sao? 
Vương Trác Vũ nhíu mày. 
Nhưng ta không muốn làm Chưởng môn. 
Vương Trác Vũ không muốn làm Chưởng môn, hắn chỉ thích sống một cuộc sống đơn giản mà thôi. 
"Nhưng lỡ sư phụ bắt ta phải làm thì sao? Lỡ người quỳ xuống trước mặt ta cầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455253/quyen-3-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.