Dịch: Tiểu Băng
Kỷ nguyên Tiên Võ, mùng một tháng năm.
Cách đại hội kiếm đạo Thanh Châu còn có hai mươi bảy ngày cuối cùng.
Diệp Bình và Tô Trường Ngự đã xuất phát được ba ngày.
Ban đêm.
Trong đại điện Thanh Vân Đạo tông.
Thái Hoa đạo nhân cau mày, không biết đang suy tư chuyện gì.
"Rốt cuộc mình đã quên chuyện gì ta?"
"Kỳ quái thật? Sao cứ cảm giác có chuyện gì đó sai sai?"
"Sao nghĩ mãi mà không ra ta?"
Thái Hoa đạo nhân lẩm bẩm.
Từ khi Diệp Bình và Tô Trường Ngự rời đi, ông luôn có cảm giác hình như có chuyện gì đó mình chưa làm, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện gì.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng Thái Hoa đạo nhân vẫn lắc đầu.
Dù sao thường những chuyện nghĩ không ra đều chẳng phải là chuyện lớn.
Cũng như vào lúc này.
Sắc trời đen như mực.
Trong một dãy núi, hai bóng người nhờ ánh trăng, đi lại ở trong núi.
Dưới ánh trăng.
Tô Trường Ngự cẩn thận nhìn bản đồ, nét mặt có vẻ hơi cổ quái.
Theo hình vẽ trên bản đồ, hẳn là bây giờ phải tới thành Trường Lâm chứ, sao lại vẫn còn ở trong nơi hoang dã hoang vu?
Đã đi suốt ba ngày đêm, Tô Trường Ngự đã thấy hơi không chịu nổi, giờ hắn chỉ hi vọng tranh thủ thời gian đến Cổ Thành nghỉ ngơi cho thỏa.
"Sư đệ, đệ có cảm thấy chỗ này quá mát mẻ không?"
Tô Trường Ngự đứng giữa rừng, cau mày.
Hắn cảm thấy có một sự âm lãnh, nhưng không biết là do tâm lý hay nơi này tà môn, dù sao cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455201/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.