Sau sườn núi Thanh Vân.
Một mùi thơm ngát tràn ngập.
Diệp Bình mở mắt.
Hắn cảm thấy khó hiểu, mùi này từ đâu đến thế.
Nhưng vừa mở mắt ra, chỉ thấy một màu trắng muốt.
Sau đó trong đầu xuất hiện mấy ngàn chữ.
Bự! Bự! Bự! Bự! Bự! Bự!
Diệp Bình ngẩn ra, ngơ ngác.
"Tiểu sư đệ, có đẹp không?"
Một giọng nói quyến rũ vang lên bên tai hắn.
Diệp Bình tỉnh táo lập tức.
Vèo!
Hắn lùi ra sau cả hơn mấy chục thước, nét mặt kinh sợ.
Nhưng khi Diệp Bình nhìn thấy nữ tử trước mặt, hắn ngẩn ra.
Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, dáng người thướt tha yêu kiều, đôi mắt thật to, khuôn mặt tuyệt mỹ, như thần nữ hạ phàm, nói hại nước hại dân Diệp Bình cũng còn cảm thấy là hạ nhục đối phương.
Nhưng mà, tuy giọng nói thì quyến rũ, nhưng tướng mạo khí chất lại không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, ngược lại, lại mang tới cảm giác không dính khói lửa nhân gian.
Thực sự khó mà tưởng tượng được, rõ ràng giọng nói quyến rũ như thế, mà khí chất lại không dính khói lửa nhân gian.
"Đại… đại sư tỷ?"
Diệp Bình ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hỏi với giọng thăm dò.
Cả Thanh Vân Đạo Tông, có mấy người là hắn chưa từng gặp, gồm đại sư tỷ, tứ sư huynh và ngũ sư huynh, những người còn lại đều đã gặp ít nhất một lần vào giờ dùng bữa.
"Xem ra sư đệ cũng biết ta là đại sư tỷ?"
Tiêu Mộ Tuyết cười nhạt, đứng thẳng dậy, nhìn mình từ trên xuống dưới.
"Sư đệ Diệp Bình, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455181/quyen-1-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.