Sáng sớm.
Diệp Bình mở mắt.
Rửa mặt qua loa xong, Diệp Bình đi ra cửa phòng.
Trong núi mây mù nhàn nhạt, thoạt nhìn như nhân gian tiên cảnh.
Một tiếng chuông văng vẳng đâu đây, càng khiến con người nhẹ nhàng sảng khoái.
Diệp Bình duỗi eo, sau đó lầm bầm.
Thanh thần nhập cổ tự Sơ nhật chiếu cao lâm Khúc kính thông u xứ Thiền phòng hoa mộc thâm Sơn quang duyệt điểu tính, Đàm ảnh không nhân tâm Vạn lại thử câu tịch Duy văn chung khánh âm.
Nguyễn Vạn An dịch thơ:
Chùa xưa buổi sớm vào thăm Ánh dương lồng lộng một rừng cây cao Quanh co lối nhỏ đưa vào Phòng thiền yên ả, vườn đào hoa tươi Cỏ cây chen chúc mọc dài Bình minh rọi cánh chim bay một vùng Mặt đầm soi bóng mông lung Khiến ta muốn bỏ hết lòng trần gian Cả vùng ngừng bặt âm thanh Chỉ nghe chuông mõ không thinh dội về.
Đây là bài thơ “Sau thiền viện Phá Sơn Tự” của thi nhân Thường Kiến.
Bài thơ không hợp với hoàn cảnh cho lắm, vì nơi này là đạo quán, chứ không phải cổ tự, nhưng xung quanh chẳng có ai, Diệp Bình cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc, nên không cần phải hợp với tình hình.
Duỗi duỗi eo xong, Diệp Bình đi vào trong Thanh Vân Đạo Tông.
Hắn định đi Tàng Kinh Các, để học bổ sung kiến thức tu tiên.
Suốt đêm qua, Diệp Bình đều xem thuật luyện đan, là quyển bí tịch Lạc Trần sư huynh cấp cho hắn.
Nhưng khi nhìn qua trang sau, Diệp Bình hiểu ngay mình bây giờ chưa thể luyện đan được.
Trong bí tịch đúng là tạo hóa thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455168/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.