Giờ Tuất.
Thanh Vân Đạo Tông.
Khi ánh nắng chiều cuối cùng vừa tắt, Diệp Bình thở ra một hơi dài.
"Đại sư huynh, vẽ xong."
Diệp Bình nói, nở nụ cười.
Hắn rất tự tin tài vẽ của mình, chưa kể từ khi bái nhập tiên môn, hắn luôn cảm thấy tất cả mọi phương diện của mình đều được thăng hoa, nên bức họa này hắn rất là thỏa mãn.
Tô Trường Ngự nghe vậy, liền dịch người, nhìn trang giấy trước mặt Diệp Bình.
Giấy Tuyên Thành này là hàng thượng đẳng, có tách thành ba tờ cũng không ảnh hưởng gì tới chất lượng của nó, loại giấy này nếu được bảo quản đúng cách, có thể truyền lưu mấy nghìn năm cũng không sao.
Giá cả loại giấy Tuyên Thành như vậy đều được tính theo kích thước, một thước một lượng vàng.
Mà bức họa này, vì muốn vẽ cả người lẫn cảnh, nên dài bốn thước rưỡi, rộng hai thước rưỡi.
Nói cách khác, tờ giấy Tuyên Thành này giá trị tám lượng vàng.
Nhưng Tô Trường Ngự không biết điều ấy.
Hắn nhìn bức họa.
Trong bức họa.
Ánh nắng chiều che trời, dãy Thanh Vân như tiên cảnh nhân gian, hoa cỏ cây cối trông rất sống động, nhất là có chút chi tiết được vẽ nhìn vô cùng chân thực.
Nhưng đáng chú ý nhất là nam tử ở trong bức họa.
Khuôn mặt của nam tử này không được vẽ hết, chỉ vẽ có một bên mặt, nhưng Diệp Bình đã hoàn toàn mô tả ra được khí chất kiếm tiên cao ngạo đạm mạc của gương mặt đó.
Nam tử này, đương nhiên là Tô Trường Ngự.
Hắn ở trong bức họa, vách núi sừng sững, nhìn ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455147/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.