Trong chính điện.
Khi mọi người biết được tông môn còn bảy mươi viên linh thạch hạ phẩm thì…
Sắc mặt ai nấy đều nhẹ hẳn đi.
Tuy nói tự nhiên mất trắng mười viên linh thạch hạ phẩm có hơi khiến người ta khó chịu.
Nhưng nghĩ đến việc còn tới bảy mươi viên, vậy thì cũng không sao cả, coi như dùng tiền tiêu tai đi.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của họ.
Thái Hoa đạo nhân vô cùng cay đắng lắc đầu.
Đám đệ tử lại chìm vào im lặng ngay tức khắc.
Không phải bảy mươi viên linh thạch?
Là bảy mươi lượng vàng?
Tâm tình mọi người có hơi bối rối.
Thế này thì đúng là hơi khó xử.
"Bảy mươi lượng vàng hả? Tuy khác biệt rất lớn, nhưng chúng ta chỉ cần cố gắng thì cũng không phải là không thể kiếm được trong vòng hai tháng."
Tô Trường Ngự trịnh trọng nói.
Tự nhiên lại rất có phong thái, sự gánh vác trách nhiệm của một đại sư huynh.
Nghe vậy, mọi người tỉnh táo lại ngay.
Có bảy mươi lượng vàng coi như cũng được.
Chỉ còn thiếu ba mươi lượng vàng mà thôi, mọi người cùng cố gắng cũng không phải không có hi vọng.
Nhưng nét mặt Thái Hoa đạo nhân càng khó coi hơn.
Tô Trường Ngự nuốt nước bọt.
Hắn mở to mắt, không tin nổi.
"Chưởng môn, người đừng nói với ta chỉ có bảy mươi lượng bạc."
Tô Trường Ngự không thể nào tin nổi.
Nếu như bảy mươi lượng bạc, vậy thì đừng có mà mơ.
Bảy mươi lượng vàng, còn có thể bảo là cố gắng thêm một chút, cố kiếm ra thêm ba mươi lượng trong vòng hai tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455144/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.