Diệp Bình đã xác định.
Hẳn là hắn đã gặp được một tông môn ẩn thế, nhìn tổng thể thì không có gì lạ, nhưng trên thực tế người nào cũng là cao nhân tuyệt thế.
Loại người này đã đứng trên đỉnh của thế giới, chán chường thế tục, thật sự là không còn niềm vui thú gì, nên mới giả làm người bình thường để tìm chút niềm vui.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán trong lòng, rốt cuộc có đúng hay không còn cần phải từ từ kiểm định.
Có điều Đại sư huynh này nhất định là một cao nhân.
Như vầy còn không phải cao nhân thì ai mới là cao nhân?
Cảm nhận được sự kích động không sao giấu diếm được của Diệp Bình, Tô Trường Ngự cũng hiểu hắn đã lừa gạt thành công.
"Được rồi, Diệp Bình, theo ta vào tông môn, đừng quấy rối sư huynh ngươi tĩnh tu."
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
Diệp Bình gật đầu liên hồi, sau đó lại cung kính chào Tô Trường Ngự.
Rồi đi theo Thái Hoa đạo nhân đi về phía cửa sơn môn.
Sau khi Diệp Bình đi rồi.
Tô Trường Ngự mới thở hắt ra.
Sự căng thẳng cũng hết, bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn lẩm bẩm.
"Ba trăm vạn Kiếm Tiên trên trời, gặp ta cũng đều phải phục tùng, hắc hắc, đủ trâu bò."
Tô Trường Ngự cười, khí chất đạo cốt tiên phong lập tức hoàn toàn mất sạch.
Thanh Vân Đạo tông.
Diệp Bình theo sau Thái Hoa đạo nhân đi tới.
Sơn môn cũ kỹ, kết hợp với cây nhang lẻ loi cắm giữa lư hương, lộ rõ hai chữ ‘cực nghèo’.
Thái Hoa đạo nhân tự nhìn thấy xong, không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/1455134/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.