Chương trước
Chương sau
Thần cũng không cho rằng Phép Tắc sẽ vì tình thân mà mở một con đường cho Kim Sân. Nhưng ông ta lại chẳng nhìn ra được gì từ chỗ con trai bên này, càng đừng nghĩ tới việc hỏi được điều gì từ miệng nó. Ông ta chỉ có thể về tìm Phép Tắc mà thôi.
Sau khi Thần rời đi, cửa phòng sách lộ ra một con đường nhỏ, tiếp đó lại có một cái đầu ló vào. Cô gái nhỏ Chúc Chúc cầm điện thoại, nói: “Ba ba, ba ba ơi, bạn học của con gọi con đến nhà bạn ấy chơi. Các bạn ấy muốn mở một buổi tiệc ngủ dành cho các bạn gái, tối nay sẽ ở lại đó nha. Con có thể đi không ạ?”
Kim Sân đang do dự thì nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Chúc Chúc. Bé là nữ sinh tiểu học, nên thường cảm thấy vô cùng hứng thú với hoạt động tập thể cùng tất cả các bé gái khác. Chẳng hạn như trước đây Kim Sân đã từng đưa bé sang những nhà bạn học khác để chơi, nhưng đều sẽ về nhà ngủ. Đây là lần đầu tiên bé sẽ không về nhà.
Lúc Chúc Chúc nói đến chỗ tối nay không về, Kim Sân lập tức nghĩ ngay đến chuyện nhà khác có người xấu không, con gái đi ngủ có đá chăn không, đến lúc đó bị cảm cúm thì biết làm sao? Những bé gái khác có đối xử tốt với nhau khi ở chung không? Dạ dày con gái lại hơi yếu, ăn đồ ăn nhà khác có thể bị tiêu chảy hay không?
Nhưng nếu không đi thì đến sáng ngày mai, các bé gái trong lớp đều sẽ tụm năm tụm ba lại để thảo luận về tiệc ngủ tối qua, sẽ nói đến rất nhiều chuyện chỉ có các bé ấy mới biết. Chúc Chúc ngồi nghe bên cạnh sẽ không thể chen miệng vào, mà chỉ có thể nghe các bé ấy nói mình đã vui thế nào. Dường như Kim Sân đã thấy được dáng vẻ bé cụp đầu, tự quay lại chỗ ngồi của mình để làm bài tập luôn rồi.
Kim Sân ngẩng đầu, nói như một người cha trưởng thành: “Được chứ, nhưng phải chú ý an toàn biết chưa? Những gì cô giáo dạy lúc trước con còn nhớ không?”
Chúc Chúc gật đầu: “Nhớ hết ạ. Ba ba yên tâm đi nha, bọn con đều rất thông minh đó.”
Kim Sân: “Vậy thì đi thôi, ba ba lái xe chở con qua đó.”
“Ba ba tốt quá đi!” Chúc Chúc lập tức hoan hô.
Kim Sân nhanh chóng chở Chúc Chúc đến nhà bạn của bé. Mặt tiền của ngôi biệt thự được chiếu sáng rực, Chúc Chúc đeo cặp nhanh chóng được những cô bé khác vây quanh dắt vào, có thể nghe được các bé hình như đang nói đến một chủ đề nào đó, kèm tiếng cười hi hi ha ha.
Tiếng cười của Chúc Chúc xen lẫn trong tiếng cười của mười cô bé khác, nhưng Kim Sân vẫn dễ dàng phân biệt được.
Anh nhìn con gái càng chạy càng xa, thì thấy lòng mình trống trải. Nhưng anh vẫn mở kho số liệu, kiểm tra bối cảnh của toàn bộ những người lớn có mặt ở đây. Khi xác định không có bất kỳ một ai có lý lịch phạm tội, lúc này anh mới trở về nhà.
Lúc Kim Sân về tới nhà liền vào ngay phòng nghiên cứu. Từ sau khi anh phủ định phương án mạo hiểm của các chuyên gia, thì anh đã xây một phòng thí nghiệm ngay tại tầng một nhà mình, hiện tại đã hoàn tất. Kim Sân lấy tất cả những tài liệu rất nhiều năm trước từ sau lưng mình ra.
Giấy đã ố vàng, thậm chí còn nhiều chỗ không rõ chữ. Đây là kết quả nghiên cứu mà anh lấy được khi thoát khỏi phòng thí nghiệm trước đây.
Những người kia đã làm thí nghiệm trên người anh, giải phẫu, rút khô máu, còn có một số thí nghiệm mà anh không muốn nhớ lại.
Ban đầu anh còn cho rằng cả đời này cũng sẽ không cần lấy những thứ này ra nữa, nhưng lần này anh đã lấy ra.
Kim Sân mở kết quả nghiên cứu được ghi chép lại của các thí nghiệm ra ——
Giống như ký ức đang bị phơi bày. Trí nhớ của anh rất tốt, anh bắt đầu đánh dấu tất cả số liệu trong kết quả thí nghiệm theo tình hình nhận thức của bản thân vào lúc đó.
Anh cũng nhìn thấy số liệu cơ bản của chính anh ——
Khả năng tự chữa trị nhanh đến kinh người, gấp hai ngàn lần người bình thường. Dù não bộ có bị đập nát trong nháy mắt thì vẫn hoàn thành tự sửa chữa một cách nhanh chóng.
Sau đó là đến ghi chép về các loại thuốc sẽ ảnh hưởng đến khả năng tự hồi phục của mình. Kim Sân lật xem toàn bộ ghi chép, không có loại thuốc nào có thể ảnh hưởng đến khả năng này của anh. Vì không có thuốc nào có thể ảnh hưởng đến khả năng này của anh, nên đương nhiên cũng không có cách nào tìm ra rốt cuộc là thứ gì đã khiến anh có khả năng tự lành mạnh đến như thế.
Chuyên gia đã căn cứ vào khả năng của anh để tiến hành suy đoán: Khả năng này có thể khiến anh đạt được sự bất tử.
Kim Sân: “...” Đây chính là số liệu anh cần. Cách chữa khỏi cho con gái được giấu ở chỗ của anh, nhưng anh lại không biết rốt cuộc phải làm thế nào.
Kim Sân lấy dụng cụ ra, rút thử một ống máu rồi tiếp tục nghiên cứu thí nghiệm mà những người này chưa làm xong.
Sáng hôm sau, Kim Sân về tới phòng mình mới nhận ra sáng nay chẳng có ai đến gọi anh dậy cả.
Nhưng chỉ một lát sau, anh đã nghe được tiếng gõ cửa cốc cốc cốc: “Ba ba, ba ba ơi dậy thôi nha!”
Kim Sân sửng sốt. Lúc anh mở cửa thì thấy bóng đen đang đứng bên ngoài, còn cầm một cái máy tính bảng trong tay, trên đó đang có cuộc gọi video, một góc khác là khuôn mặt của con gái: “Ba ba, con biết chắc là ba lại không muốn ăn sáng mà!”
Kim Sân: “Đi ăn sáng ngay đây, có muốn ba tới đón con vào buổi chiều không?”
Chúc Chúc lắc đầu: “Con tự về cũng được ạ. Ba ba ơi, có phải đêm qua ba lại đọc sách cả đêm mà không chịu ngủ đúng không ạ?”
Trước đây, tối nào Kim Sân cũng sẽ đọc sách xuyên đêm. Lúc Chúc Chúc còn nhỏ, Kim Sân đã lừa bé là người lớn bọn anh đều không cần ngủ, Chúc Chúc tin. Hiện tại Chúc Chúc đã mười tuổi, đương nhiên bé đã biết người lớn cũng giống trẻ con thôi, cũng phải ngủ phải ăn. Cho nên bé liền không cho ba ba đọc sách suốt đêm mà không chịu đi ngủ nữa.
Chúc Chúc nói một cách thành khẩn: “Ba ba ơi, thích đọc sách là việc tốt, nhưng vẫn phải chú ý đến thân thể nha. Buổi chiều con sẽ tự về, ba ở nhà ngủ thêm một giấc đi ạ.”
Bên đó có bạn nhỏ gọi tên Chúc Chúc, Chúc Chúc liền nói: “Ba ba ơi, con cúp máy trước đây. Ba mau đi ăn cơm, rồi đi ngủ đi ạ.”
Kim Sân thực sự đi ăn cơm, rồi tiếp tục nghiên cứu vấn đề về gen. Mấy bạn nhỏ bên kia đang ngồi ăn sáng cùng nhau, líu ra líu ríu nói chuyện ——
“Tớ thích ở đây luôn chẳng muốn về nữa.” Các bé đang nằm trong một cái lều vải rất to, con gái khi nói chuyện thoải mái lại lăn một vòng.
“Tớ cũng không muốn về đâu, hai ngày nay cha mẹ tớ cứ cãi nhau suốt, chẳng muốn về để phải nghe cha mẹ cãi nhau chút nào.”
“Cha mẹ tớ thì không cãi nhau, cha mẹ đều tập trung vào tớ hết.”
“Người lớn đều sẽ thế đấy, chắc là cảm thấy mấy đứa nhỏ như chúng ta đều không hiểu gì. Tớ không được làm gì cả, cái gì cũng phải làm theo lời cha mẹ.”
“Mẹ tớ cũng thế nè. Tớ ghét dương cầm, nhưng ngày nào cũng bắt tớ đi học, còn phải tham gia thi đấu nữa kìa.”
“Mẹ tớ còn quá đáng hơn. Tớ đã lớn thế này rồi, mà ngày nào mẹ cũng xem tớ là con nít lấy ra làm trò đùa đấy.”
“Chúc Chúc, ba cậu cũng bắt cậu đi học dương cầm mỗi ngày, cậu không thấy chán à?” Chủ đề đột nhiên chuyển đến Chúc Chúc.
Chúc Chúc sửng sốt, mũi thì chua xót: “Không có đâu, là tớ muốn học dương cầm đó. Lúc nhà tớ không có tiền, tớ nhìn thấy các bạn nhỏ khác học dương cầm liền cảm thấy chơi thật vui, cho nên tớ cũng muốn học. Học dương cầm đắt lắm, vì lúc đó ba ba đang dẫn tớ rời nhà đi trốn nên trên người không có tiền. Thế là ba phải thức đêm để kiếm tiền cho tớ học dương cầm.”
Chúc Chúc luôn không hiểu vì sao ba nói không có tiền liền không có tiền, nói có tiền liền có tiền ngay. Ông nội nói, bởi vì lúc đó ba ba không nghe lời mà cãi nhau với ông, cho nên không mang theo tiền đã bỏ nhà ra đi.
Thế nên Chúc Chúc mới biết, thì ra là ba ba cãi nhau với ông, nên mới rời nhà trốn đi.
Những bạn nhỏ khác hâm mộ đến hỏng, nhao nhao nói: “Tớ cũng muốn bỏ nhà ra đi quá.”
“Nếu bỏ nhà ra đi, chúng ta có thể tự kiếm tiền đó!”
“Không cần nghe cha mẹ cãi nhau mỗi ngày nữa!”
“Còn được ăn những thứ mình muốn nha. Đến lúc đó tớ sẽ ăn thật nhiều đồ chiên luôn! Mẹ tớ không cho tớ ăn những thứ đấy, nói con gái mập sẽ xấu.”
Chúc Chúc nghe đến đó: “...” Không, tớ không muốn đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.