Chương trước
Chương sau
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ôm Đào Du Du đến phòng ngủ của mình trên lầu hai, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lại ngạc nhiên nhìn thấy hai tay cô vốn sống chết bám chặt vào quần áo anh lại buông ra một cách kỳ lạ.

Nếu không phải lúc trước tận mắt nhìn thấy cô uống rất nhiều rượu, quả thật say đến không còn hình tượng, người rất tự luyến như anh nhất định sẽ cho rằng Đào Du Du cố ý giả vờ muốn xin nghỉ một ngày.

Giường Tổng Thống đúng là rất thoải mái.

Trong mơ, lúc này Đào Du Du đang nằm trên đám mây trắng mềm mại to lớn trôi bồng bềnh, cô có thể lăn lộn ở phía trên, lộn mèo cũng không có vấn đề gì. Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn người phụ nữ ngủ trên giường của anh vô cùng thoải mái, anh thầm lắc đầu, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một chút, rồi mặc áo ngủ đi ra.

Giường của anh rất lớn, bây giờ đã bị Đào Du Du chiếm mất nửa bên, vì vậy anh chỉ có thể lựa chọn nửa bên còn lại.

Cứ như vậy, cuối cùng hai người quyết định dùng hành động của mình để xác minh cho câu nói vàng trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó - một khi nữ "trư" uống rượu, lập tức sinh ra chuyện gian ác.

Nửa đêm, Đào Du Du đã kết thúc giấc mơ trên mây trắng kia, lại bắt đầu một giấc mơ hoa hoa lệ lệ khác.

Trong mơ, cô thấy mình ngủ trên chiếc giường lớn rất thoải mái, nằm bên cạnh là một trai đẹp.

Vì vậy, Đào Du Du giống như đứa bé rất không kiềm chế được nước miếng bắt đầu chảy ra. Sau khi nhìn chăm chú vào trai đẹp này vài giây, tay của cô bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng giật áo ngủ của trai đẹp này, sau khi nhìn thấy dáng người hoàn mỹ, cô lại có cảm giác xúc động rất khó hiểu....

Bởi vì bên cạnh có thêm một người, nên Vũ Văn Vĩ Thần vẫn trằn trọc đến nửa đêm, thế nào cũng không ngủ được. Mùi hương trên người Đào Du Du nhẹ nhàng bay vào mũi anh, làm cho lòng anh nổi lên từng đợt sợ hãi.

Năm năm qua từ sau khi sự việc kia xảy ra với anh, anh chưa từng lui tới với những người phụ nữ khác, mỗi lần mẹ anh là Ngải Cầm Thị sắp đặt xem mắt vài người phụ nữ, nhưng luôn luôn có cảm giác không tìm được, vì vậy anh liền quyết định từ chối đối phương.

Hiện tại, Đào Du Du đã đến bên cạnh anh, anh mới dần dần phát hiện ra, thì ra người phụ nữ anh muốn tìm chính là đây.

Một ngày kia của năm năm trước, bởi vì tác dụng của thuốc nên anh đã không nhớ rõ tình huống lúc đó, nhưng hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô vẫn quanh quẩn trong lòng anh chưa từng tiêu tan.

Hôm này cũng chính mùi hương này khiến cho một người ngày thường luôn bình thĩnh như ngài Tổng Thống,

rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.

Mà càng làm cho anh ngạc nhiên chính là, Đào Du Du đang ngủ say nhưng bàn tày nhỏ bé bỗng chốc đã đặt ở trước ngực anh, vạch áo ngủ của anh ra, sau đó bắt đầu liếm liếm trước ngực anh.

Trời ơi, đây là có chuyện gì?

Đào Du Du đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ cô xem anh như một miếng sườn heo rán rồi gặm?

Nghĩ đến anh, anh lập tức nổi lên cảnh giác, rất sợ Đào Du Du bất thình lình cắn anh một cái.

Nhưng mà anh cảnh giác nửa ngày, chỉ thấy Đào Du Du ngoài việc liếm mình ra, cũng không có ý muốn anh, mà đáng chết chính là, cô liếm như vậy so với việc cắn càng làm anh khó chịu hơn.

Không bao lâu sau, Vũ Văn Vĩ Thần cũng không thể chịu đựng được Đào Du Du quang minh chính dại quấy rối cường X nữa,

anh cắn răng, quyết định nhẫn tâm đẩy cô ra.

Nhưng mà, Đào Du Du chưa tỉnh rượu mới mặc kệ sự giãy dụa của anh, hai tay ôm chặt lấy anh, sau đó chủ động kéo quần áo trên người mình xuống.

Đúng vậy, cô cảm thấy hơi nóng rối.

Vào giờ phút này, Vũ Văn Vĩ Thần mới biết được Đào Du DU đang chuẩn bị chủ động hiến thân.

Được rồi, vật nhỏ, em đã đưa đến miệng rồi, tôi cũng không thể không ăn, dù sao cả đời này em chính là người phụ nữ của tôi, cứ như vậy đi.

Cuối cùng, sau nửa giờ Vũ Văn Vĩ Thần bị Đào Du Du quấy rồi, anh quyết định bắt đầu phản kích.

Anh đột nhiên xoay người một cái, Đào Du Du liền bị anh đặt dưới thân, bởi vì cô chủ động ra trận, quần áo trên người đã bị kéo hơi lộn xộn, ngón tay của Vũ Văn Vĩ Thần khéo léo mò mẫn sau lưng cô, sau đó bắt được khóa kéo, nhẹ nhàng kéo xuống, quần áo trên người Đào Du Du đã bị cởi ra, cổ tay mảnh khảnh rất tự nhiên ôm cổ Vũ Văn Vĩ Thần, tùy ý để anh cởi quần áo trên người mình xuống.

Không nghĩ tời giờ phút này Đào Du Du lại hiểu ý muốn phối hợp với mình, Vũ Văn Vĩ Thần lập tức nở nụ cười xấu xa.

Mặc dù lúc này Đào Du Du còn đang nằm mơ, nhưng loại cảm giác tê dại lại kích thích đầu óc thần kinh cô, có một loại cảm giác nửa mê nửa tỉnh. Tay càng thêm dùng sức ôm lấy cổ anh, kéo cả người anh lên người cô, hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ.

Giờ phút này, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên rất muốn đánh thức cái người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này, anh đã bị cô trêu chọc đến bộc phát thú tính rồi, cô vẫn còn bày ra vẻ mặt vô tội bị mộng xuân, cái này không công bằng, rất không công bằng.

Vì vậy, sau khi ngài Tổng Thống gian xảo đen tối làm một việc xấu xa, anh nhẹ nhàng hôn xuống bờ môi đang mấp máy của cô, đầu lưỡi không hề báo trước thăm dò vào trong miệng cô, lúc cô còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào, anh nhẹ nhàng dùng sức cắn vào môi dưới của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.