Sau khi thử nhiều lần liên tiếp lại bị Hồ Ứng cho một dấu gạch chéo thật to, cô đã hối hận.
Đúng vậy, thiên hạ có bữa trưa miễn phí, nhưng không phải người nào cũng có lộc ăn này.
Ví dụ như bây giờ Đào Du Du giống như một đứa bé, cô hoàn toàn mất đi hứng thú đối với bữa ăn này.
Không ngừng đổi lễ phục khiến sự kiên nhẫn của cô mất sạch, hiện tại cô thầm nghĩ muốn bỏ cuộc, bỏ cuộc bỏ cuộc!!!
Nhưng mà có bài hát đã hát như vậy: tình yêu không phải là thứ bạn muốn mua là có thể mua được.... .......
Đặt vào người Đào Du Du, thì phải là: không phải cô muốn bỏ cuộc là có thể bỏ được.... ......
Vì vậy Đào Du Du không thể vứt bỏ chỉ có thể chấp nhận lập đi lập lại,thay quần áo, mặc quần áo, mở cửa, đóng cửa lại thay quần áo, mặc quầnáo giống như cái máy đang làm việc.
Vào lúc cô thử lễ phục đến sắp không chịu nổi, sau khi đêp hết tất cảtrang sức xa xỉ của cửa hàng lên người, thì Hồ Ứng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng gật cái đầu cao quý.
Đúng vậy, chính là lễ phục màu sâm banh đệm cổ hình tròn vai khảm kimcương đã chinh phục ánh mắt Hồ Ứng, tất nhiên cũng chinh phục được ánhmắt của Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trên xe.
Cuối cùng người soi mói vô địch này đánh một cái dấu hoa lệ lê trên tấm hình kia.
Tiếp theo chính là thử giày, cô nhân viên phục vụ chọn cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-thong-cua-cuc-cung-sinh-doi/2197301/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.