Chương trước
Chương sau
“Trợ lý Hồ, anh…………..Anh đang nói chuyện cười sao? Anh nói ngài Tổng Thống muốn tôi đêm nay đi xem phim với anh ta?” Đào Du Du trừng to hai mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hồ Ứng, trong lòng đang hò hét, trời ơi có cần phải sợ hãi như vậy không? Đầu óc Tổng Thống bị động kinh nên muốn xem phim kinh dị sao?

“Quản gia Đào, cô cảm thấy bộ dáng tôi như vậy rất tức cười sao?” Vẻ mặt Hồ Hứng rất nghiêm túc, thật ra trong lòng anh ta đang hò hét, Tổng Thống vì sao động kinh muốn mời Đào Du Du đi xem phim chứ? Chẳng lẽ anh ta không biết bộ dạng này của anh ta đối với người ngoài khi thì lạnh, khi thì nóng sẽ làm cho người khác ăn không tiêu sao?

“Được rồi, trợ lý Hồ, ngài Tổng Thống có nói vì sao muốn mời tôi đi xem phim không?” nếu không cho cô một lý do bình thường để cô nhận lời, cô thật sẽ chết không nhắm mắt.

Hồ Ứng thấy Đào Du Du hỏi vấn đề kỳ quái này, nhất là trước mặt trưởng phòng ăn và đầu bếp trưởng.

Vì vậy anh ta hắng giọng một cái, rất nghiêm túc nói với Đào Du Du: “Ngài Tổng Thống muốn mời người phụ nữ mà ngài ấy yêu mến đi xem phim, thì cần có lý do gì sao?

Dựa vào...

Cái này xem như Đào Du Du phản ứng kịp, sao cô lại quên mất chuyện kia chứ?

Vũ Văn Vĩ Thần này đứng trước mặt các nhân vật có mặt mũi nhất Thương Quốc đã nói rõ "tình yêu khắc cốt ghi tâm của bọn họ", diễn trò tất nhiên phải diễn toàn bộ.

"Quản gia Đào, cô thật hạnh phúc, ngài Tổng Thống thật đúng là một người hoàn mỹ." Lúc này trưởng phòng ăn bộ dáng như gà mẹ nịnh nót Đào Du Du.

Trưởng phòng bếp nghe vậy, lập tức nói: "Nếu trưởng phòng Kim không ghét bỏ, tôi có thể mời ngài đi xem phim."

"Khụ khụ... Việc ấy... Việc ấy là tôi đi xem cà chua và dưa chuột có phải đủ tươi mới hay không." Trưởng phòng Kim nói xong, chuyển sang đề tài khác, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đào Du Du nhìn vẻ mặt khó chịu của trưởng phòng Kim, trong lòng cảm thấy thương xót cho ông ta.

Người nào không biết trưởng phòng Kim yêu thích trai đẹp, mà đầu bếp trưởng lại là một người ổn trọng cao lương, điều này tạo nên cục diện bi thống cho bọn họ.

"Đúng rồi, quản gia Đào, cô có váy mà đen không?" Hồ Ứng chợt nhớ đến một chuyện, mở miệng hỏi

"Tốt.... Hình như có, thế nào?" Đào Du Du suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại.

"Đêm nay mặc váy đó đi, Tổng Thống rất thích màu đó." Hồ Ứng nói xong thì không ở lại, lập tức đi lên lầu.

Đào Du Du nhìn bóng lưng anh ta, nhịn không được buồn cười nói: "Tôi làm gì phải mặc màu anh ta yêu thích? thật là...."

"Người con gái làm đẹp vì người mình yêu, quản gia Đào không hiểu ý lời nói này sao? Hay là trên thực tế quản gia Đào không thích Tổng Thống, vì không có cách nào cự tuyệt nên phải ở bên cạnh ngài ấy?" Trưởng phòng bếp vẻ mặt rất bi thương đang tò mò hỏi Đào Du Du, người lớn tuổi không bi thương có phải hay không!!!

"A ha ha.... Tôi có yêu thích Tổng Thống yêu ngài ấy muốn chết đi...." Đào Du Du nghe ông ta nói như vậy, lập tức cười ha ha, sau đó nói ra những lời trái với lương tâm cô.

"Cũng đúng, nếu tôi là quản gia Đào, cũng sẽ nói yêu ngài Tổng Thống đến chết. Dù sao trên thế giới này cũng chỉ có vài người đàn ông hoàn mỹ như vậy." Đầu bếp trưởng ai oán thở dài một hơi, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.

một mình Đào Du Du đứng ở chỗ đó, cả khuôn mặt đều giật giật.

Đây rốt cuộc là cái gì?

============

Lúc hoàng hôn, Đào Dục Huyên rất uy tín đưa Tiêu Nhã Hinh trở về, bởi vì sợ Đào Du Du lảm nhảm, cậu và Tiểu Nho cùng dì nhỏ Ngô Á Thiện không có xuống xe, chỉ đưa Tiêu Nhã Hinh mặt xám xịt đến cửa rồi rời đi.

Điều này làm cho Tiêu Nhã Hinh muốn chơi với bọn họ thêm một chút đều tan thành mây khói.

Vào phủ Tổng Thống, cô nghĩ rằng chào đón cô sẽ là những lời phê bình nghiêm khắc của Vũ Văn Vĩ Thần, kết quả không ngờ tới, sau khi vào phủ Tổng Thống, chỉ có Đào Du Du rất uyển chuyển nói với cô vài lời là "anh hai của cô cũng về nước, một mình cô ở trong này, chúng tôi nhất định phải chiếu cố cô thật tốt, nếu muốn đi chơi ở đâu thì nói với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi, đừng một mình chạy ra ngoài chơi, như vậy rất nguy hiểm, hậu quả rất nghiêm trọng..." nói linh tinh một chút, sau đó chuẩn bị bữa tối cho cô.

không ngờ mình dễ dàng qua lọt như vậy, Tiêu Nhã Hinh thầm may mắn, đồng thời cô nhịn không được kéo kéo vạt áo Đào Du Du, nhỏ giọng hỏi cô, có phải đem sự việc này nói cho cha mẹ cô nghe không.

Đào Du Du biết cô lo lắng, vì vậy đã nói, nếu có lần sau, vậy nhất định sẽ báo cho cha mẹ của cô biết, hơn nữa sẽ không để cô ở lại Thương Quốc nữa.

Tiêu Nhã Hinh vừa nghe không để cho cô ở lại Thương Quốc, lập tức mặc kệ, còn thề sau này mình sẽ không lén lút ra ngoài chơi nữa.

Cứ như vậy, mối nguy của Tiêu Nhã Hinh xem như loại bỏ thuận lợi rồi.

không bao lâu sau Vũ Văn Vĩ Thần cũng xuống dùng bữa tối, nhìn đến Tiêu Nhã Hinh vẻ mặt ngồi không yên trên bàn cơm, thì nhếch miệng cười, thật tùy ý nói: "Hôm nay chơi vui không?"

"Vui, thật vui...." Tiêu Nhã Hinh rất vui vẻ gật đầu nói

"Lần sau muốn trốn không dễ dàng như vậy đâu, hiểu ra đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Tiêu Nhã Hinh, cười như không cười noi.

"Chú Vĩ Thần..." Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn đau khổ bắt đầu làm nũng.

"Chú không phải là cha con, chiêu này đối với chú thật vô dụng." Vũ Văn Vĩ Thần không nhìn cô, tự nhiên vừa ăn còn vừa nói.

Tiêu Nhã Hinh biết hiện tại mình nói cái gì cũng vô nghĩa, cô chỉ ai oán nhìn Đào Du Du đang đứng một bên, cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn cơm.

"cô còn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh qua đây ăn cơm luôn." Vũ Văn Vĩ Thần ăn một lúc, nhìn thấy Đào Du Du còn đứng một bên nhìn hai người ăn cơm, vì vậy hơi nhíu mày nhìn về phía cô nói.

"A, vâng!" Đào Du Du nghe vậy, không muốn làm trái ý anh liền nghe lời đi qua phía tay phải anh ngồi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.