Thác Ngọc Mộ Dã bước từng chậm rãi đi vào đại sảnh, Đào Du Du liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Vi Tiếu đang quỳ ở đại trên, trên gương mặt tái nhợt, và Lý Mỹ Ngôn thì đang đứng bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng dáng Dương Vi Tiếu yếu đuối lung lay, có thể té ngã bất cứ lúc nào.
Đào Du Du vừa nhìn thấy cảnh này, không nghĩ gì nhiều, đi thẳng đến chỗ Dương Vi Tiếu.
“Vi Tiếu, vì sao cậu lại quỳ ở đây? Mau đứng lên.” Đào Du Du đến trước mặt Dương Vi Tiếu đưa tay muốn nâng cô dậy.
“Vo dụng thôi, mình kéo cậu ấy lâu rồi, cậu ấy sống chết cũng không chịu đứng lên.” Lý Mỹ Ngôn thấy vậy, thì thở dài nói.
“Vi Tiếu, đứng lên đi, minh đưa cậu đến linh đường, mình cũng không tin lão phu nhân sẽ gây khó dễ với chúng ta.” Đào Du Du rất tức giận, trơ mắt nhìn Dương Vi Tiếu bị người ta khi dễ đến vậy, bảo cô làm sao có thể nhịn được.
“Du Du, cảm ơn cậu, nhưng mà cậu không giúp được mình đâu, mẹ chồng mình đã tha thứ cho mình, nhưng bà không cho phép mình bước vào linh đường nhìn mặt Nguyên Tục lần cuối.” Dương Vi Tiếu nở nụ cười nhạt, cánh môi khô khẽ mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt, âm thanh này làm Đào Du Du hận không thể vọt vào linh đường liều mạng với lão phu nhân.
“Mình có thể giúp cậu, đi theo mình, đứng lên đi, mình đưa cậu vào, ngược lại mình muốn nhìn lão phu nhân ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-thong-cua-cuc-cung-sinh-doi/2197243/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.