“Anh………….Anh quản tôi………………….Tôi nào có đỏ mặt?” Đào Du Du bị anh làm ầm ĩ như vậy, cả thấy rất kỳ quái, cô đưa tay vào ngăn kéo lấy ra một miếng khăn giấy rồi lau khóe miệng một chút, lại chùi trên bả vai nơi nước miếng chảy ra, sau đó đứng dậy, không thèm để ý đến Vũ Văn Vĩ Thần, cô chỉ lầm lủi đi về phía cửa.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng cô không phóng khoáng, nhịn không được buồn cười, cụng không tức giận vì sao mình có thái độ thân mật với cô, anh cũng xoay người đi ra ngoài.
Hai người cùng đi đến phòng ăn, Đào Du Du phân phó trưởng phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên, còn mình thì đứng một bên như bức tượng.
Sau khi mang thức ăn lên, Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu từ từ dùng cơm, bởi vì Đào Du Du trốn trong phòng ngủ nướng nên đã bỏ lỡ thời gian ăn của nhân viên, lúc này ngửi thấy mùi thơm lừng của món ăn, nước miếng trong miệng cô không ngừng chảy ra, bụng cũng réo in ỏi đòi cơm.
Đào Du Du cảm thấy rất khó xử, âm thanh bụng kháng nghị truyền đến tai Vũ Văn Vĩ Thần, anh lập tức hơi nhíu mày, ánh mắt thản nhiên lườm Đào Du Du một cái, sau đó dùng bữa với tốc độ rất nhanh, bình thường ăn cơm phải cần một giờ, hôm nay anh phá lệ chỉ cần nửa giờ để giải quyết xong vấn đề.
Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần cơm no rượu say rời khỏi phòng ăn, Đào Du Du lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lăn xuống bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-thong-cua-cuc-cung-sinh-doi/2197230/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.