Đợi lúc bọn họ đang chuẩn bị đi, Tiểu Nho thấy Đào Du Du vẫn chưa quyết định ngồi vào ghế, bé nghiêng đầu hỏi: “Mẹ không ăn sao?”
“Ừ, mẹ đã ăn qua rồi, các con ăn trước đi.” Đối với đứa con gái vẫn còn nhớ đến mình, Đào Du Du rất cảm động, cô gái bé nhỏ này vẫn còn có lương tâm, có thức ăn ngon để trước mặt nhưng vẫn nhớ đến mẹ, cô rất vui cười híp mắt với con bé.
“A…….Tiểu Nho muốn đến phía trước, nhìn ngon quá nha…………” Biết Đào Du Du đã ăn qua, Tiểu Nho không dài dòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Lúc ăn cơm mọi người rất im lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng Tiểu Nho không cầm chặt cái muỗng trong tay, không cẩn thậm làm rơi xuống mâm phát ra một âm thanh không êm tai, ngoài ra tất cả mọi người đều có vẻ lịch sự tao nhã.
Đào Du Du cảm thấy Đào Dục Huyên này rất kì lạ, cô yên lặng quan sát đứa con trai trưởng thành sớm của mình, phát hiện lúc cậu dùng cơm bộ dạng rất tao nhã, không giống như Tiểu Nho không sử dụng bộ đồ ăn mà trực tiếp cầm tay bốc luôn.
Đúng 50 phút sau đã dùng xong bữa tối, cho dù thế nào Tiểu Nho cũng muốn Tiêu Nhã Hinh vào hoa viên chơi trò hoa tiên tử. Tiêu Thiên Hữu thì nói mình hơi mệt, muốn về phòng dành
Cho khách để nghỉ ngơi. Đào Dục Huyên lại bị Vũ Văn Vĩ Thần bắt lên lầu hai để nói chuyện.
Trong lòng Đào Du Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-thong-cua-cuc-cung-sinh-doi/2197215/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.