Chương trước
Chương sau
"Mẹ, bụng của Tiểu Nho không thoải mái, Tiểu Nho muốn đi “thúi thúi”. . . . . ."

Sự trầm mặc của Đào Du Du bị giọng nói non nớt của Tiểu Nho đánh vỡ. Cô lập tức thả dao nĩa trong tay ra, chạy đến bên Tiểu Nho ôm cô bé bế lên, rồi bước ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng vệ sinh cách đó không xa.

Vũ Văn Vĩ Thần nhất thời cũng bị câu nói của Tiểu Nho làm mất hứng thú muốn ăn tiếp. Anh quay đầu nhìn sang Đào Dục Huyên vẻ mặt bình tĩnh đang tao nhã cắt thịt bò bít tết, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

"Hương vị món đó thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, nhưng tay nghề kém hơn so với đầu bếp chính của L&L một chút." Đào Dục Huyên cắt một miếng thịt, đưa vào miệng, nhai vài cái rồi mới trả lời.

"L&L? Nhà hàng này không phải thuộc tập đoàn Lý thị sao? Hình như nó không có chi nhánh ở Thành quốc mà, làm sao cháu biết được?"

Vũ Văn Vĩ Thần có chút ngạc nhiên nhìn Đào Dục Huyên. Căn cứ vào tài liệu mà anh có, Đào Du Du xuất ngoại năm năm chưa từng trở về Thương quốc. Vậy tại sao đứa bé này lại có thể biết tay nghề của đầu bếp chính L&L rất tốt đây?

Tập đoàn Lý thị anh vô cùng quen thuộc, những năm gần đây vẫn có quan hệ mật thiết với Vũ Văn gia tộc. Vũ Văn gia tộc có thể có ảnh hưởng lớn như ngày hôm nay là bởi vì có tập đoàn Lý thị cùng một tập đoàn tài chính nữa ủng hộ mới có thể ở đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi trên con đường tranh cử chức Tổng thống này. Quan hệ giữa bọn họ có thể nói là vô cùng bền chặt, không thể nào cắt đứt được .

Đào Dục Huyên vừa rồi chỉ tùy tiện trả lời mà thôi, cũng không ngờ lại khiến Vũ Văn Vĩ Thần rất hiếu kỳ. Vẻ mặt của cậu nhóc thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh lại cười ha ha, lộ ra nét mặt ngây ngô chưa bao giờ có, mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần nói:

"Là mẹ nói cho cháu biết."

"Thì ra là như vậy."

Nghe được đáp án từ Đào Dục Huyên, Vũ Văn Vĩ Thần không hề nghi ngờ gì nữa. Anh lại tiếp tục hỏi "Mẹ cháu rất thích các món ăn do đầu bếp chính của L&L làm hả?"

"Chắc là vậy." Đào Dục Huyên đáp.

"Vậy cháu còn biết mẹ cháu thích gì nữa không?"

Tuy nhiên lần này Đào Dục Huyên không tiếp tục trả lời vấn đề của anh, chỉ khẽ nghiêng đầu, mắt to trong suốt nhìn ngài Tổng thống tôn quý đang ngồi trước mặt, ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi thật to hỏi ngược lại: "Ngài Tổng thống, ngài có hứng thú với mẹ cháu đúng hay không?"

"Cái . . . . . . Cái gì?" Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ câu nói này lại có thể thốt ra từ trong miệng của một đứa trẻ, khiến anh kinh ngạc không thôi.

"Nếu không tại sao lúc trước lại hỏi chuyện về cha của chúng cháu, sau đó còn muốn biết mẹ cháu thích gì. Nếu như ngài Tổng thống đúng là thích mẹ cháu như lời cháu nói thì mau thổ lộ với mẹ cháu đi. Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ không cự tuyệt một người đàn ông đẹp trai xuất sắc như ngài theo đuổi đâu."

Đào Dục Huyên nói xong, bưng ly nước trái cây trước mặt lên uống một hớp, nhíu nhíu mày, có vẻ không thích lắm. Sau đó đứng lên, cậu nhóc nghiêng người sang phía bàn bên kia, với tay lấy ly rượu đỏ của Đào Du Du uống một ngụm, lúc này mới hài lòng giãn chân mày ra.

Nhìn một loạt động tác của cậu nhóc, Vũ Văn Vĩ Thần dường như có cảm giác mình đang đứng hiu hắt trong gió.

Đứa trẻ này mới có bốn tuổi sao? Thật sự sao??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.