Tiếp tục không thèm nhìn cô, trầm mặc vẫn là tiếng ngáy kia, đánh vào màng tai của Đào Du Du, làm cho cô cảm thấy một cổ tức giận từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu.
Không thể chịu được nữa, Vũ Văn Vĩ Thần, là anh bức tôi!
Sau khi Đào Du Du dùng những lời tốt đẹp gọi không có kết quả, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, cô đi thẳng vào phòng vệ sinh, cầm lấy một ly nước lạnh rồi đi đến bên giường, rồi đổ xuống gương mặt anh tuấn của ngài Tổng thống đang ngủ say kia……Cô thật viên mãn rồi.
“A…..Người phụ nữ này cô điên rồi sao?” Ngài Tổng thống nổi giận quát ầm lên, tiếng quát truyền vào tai của Đào Du Du, dọa cô nhảy dựng lên.
Thấy anh ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô không nói một lời, lập tức đi vào phòng vệ sinh lấy kem đánh răng nặn ra thật tốt, đổi nước súc miệng, sau đó chạy đến trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần đang giận dữ rồi nói: “Tổng thống, ngài nhanh chóng đánh răng đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Nói xong, lại đặt một cái chậu sứ bên cạnh giường, gần chỗ nước súc miệng.
Vũ Văn Vĩ Thần bị quấy nhiễu đúng là tức giận, chỉ thấy tên đầu xỏ Đào Du Du lắc lư như không có chuyện gì ở trước mặt anh, làm cho anh càng thêm tức giận, anh tiện tay nắm lấy bàn chải đánh răng hung hăng nèm vào bồn sứ tức giận quát: “Cút ra ngoài cho tôi………”
A………………..
Cút ra ngoài………Anh cư nhiên dám bảo cô cút ra ngoài.
Giờ phút nay, Đào Du Du bị giọng nói của anh dọa cho choáng váng, cô không nghĩ anh sẽ tức giận quát lớn như vậy.
Cô gọi anh ta rời giường không phải vì anh ta sao? Tuy rằng ra tay hơi qua đáng một chút, nhưng mà………… Vậy còn không phải bởi vì anh như thế mà gọi muốn ngất xĩu hay sao?
Ủy khuất trong phút chốc lan vào lòng cô, lại phát hiện sống mũi đã cay cay, cô không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhặt cốc nước ném vào thùng ra, sau đó cúi đầu đi ra khỏi phòng.
Cô lớn như vậy chưa từng có người nào dám quát cô, mặc dù là khoảng thời gian cô sinh sống ở nước ngoài, dẫn theo hai đứa con, những cũng không cảm thấy chịu ủy khuất như vậy.
Anh ta dựa vào cái gì mà quát cô? Dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?
Còn nhớ ngày đó tốt xấu gì cô cũng đã cứu anh một mạng.
Đối nhân xử thế sao lại không phúc hậu như vậy?
Chạy ra khỏi phòng, cô lập tức đi xuống lầu, dưới lầu, Triệu Nho và Dương quản gia đang chờ, nhìn thấy cô hai mắt đỏ lên từ trên lầu chạy xuống, hai người nhìn nhau, sau đó Dương quản gia từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền giá trị to đưa cho Triệu Nho rồi lắc đầu nói: “Này xem như vận khí của ông tốt không?”
“Đây có thể là xem như tôi đối với Tổng thống hiểu rõ đi.” Triệu Nho cười, nhận lấy xấp tiền, sau đó từ từ đi đến trước mặt Đào Du Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]