Không phải lần đầu tiên Lệ Tư Dạ dùng đũa dùng tạm thế này, trước kia có một khoảng thời gian khó khăn anh cũng đã từng ăn uống lề đường, thậm chí còn thảm hại hơn. Nhưng đó là sáu năm trước, khi mà Lệ thị đang nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Quá khứ trải qua rất nhiều khó khăn vất vả mới khiến Lệ Tư Dạ trở nên trầm mặc ít nói và lãnh đạm như bây giờ. Anh… đã lâu chưa dùng cơm hộp.
Cũng vì sắc mặt của Lệ Tư Dạ trước sau như một, Thẩm Nguyệt nghĩ anh chê cơm mình gọi.
Cùng lúc ấy, Thẩm gia đang ầm ĩ như vỡ chợ.
Thẩm Na suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào liên lạc được cho Thẩm Nguyệt, càng không muốn bị mất mặt trước ả đàn bà mình ghét, cô ta từ chối việc gọi cho Thẩm Nguyệt.
“Con không thích cô ta, cô ta cũng ghét con lắm, bây giờ khó lòng liên hệ cho cô ta được!”
“Mày…” Thẩm Triết giận run lên. “Mày đúng là cái thứ vô dụng! Cho mày cả nửa ngày trời mà mày nói một câu như thế à?”
“Sao ông cứ nặng lời với con vậy?” Tào Diệp Phượng cũng không chịu được cách chồng mắng mỏ con gái, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ Thẩm Na bị bà chiều hư rồi.
Hai người giằng co mãi, cho đến khi điện thoại của Thẩm Triết rung lên. Tiếng chuông cắt đứt cuộc tranh cãi của gia đình họ, Thẩm Triết hừ một tiếng, liếc mắt nhìn vợ con của mình rồi mới nhấc máy.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói run rẩy:
“Giám đốc, công ty, công ty…”
“Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/171591/chuong-14.html