Lệ Tư Dạ thân hình cao lớn, ngồi xuống rồi vẫn cao hơn đứa trẻ trước mắt một chút, bộ tây trang trên người anh và quần yếm của cậu bé cùng màu, một lạnh lùng trưởng thành, một bé nhỏ đáng yêu làm người qua đường phải liếc nhìn.
Bàn tay thon đẹp mắt sờ mái tóc mềm của cậu bé, Lệ Tư Dạ hỏi:
“Cháu tên gì?”
“Cháu tên Thẩm Tư Hạo.” Đứa trẻ cười tít mắt.
Họ Thẩm sao? Nếu anh nhớ không lầm thì hôm nay anh và trợ lý đến sân bay để đón một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất dạo gần đây, cô ấy cũng họ Thẩm nhưng lại kiêu căng không muốn gặp họ, nếu có thể đáng yêu bằng một phần của Thẩm Tư Hạo thì tốt.
Lệ Tư Dạ phá lệ kiên nhẫn với Thẩm Tư Hạo, chậm rãi hỏi:
“Cháu đi cùng mẹ thôi à?”
“Vâng.” Thẩm Tư Hạo hơi sốt ruột, nếu còn ở lại đây thêm một lúc nữa thì mẹ sẽ trở về mất.
“Mẹ cháu tên gì?”
“Thẩm Nguyệt ạ.” Thẩm Tư Hạo nhe răng cười.
Câu trả lời này khiến lông mày của Lệ Tư Dạ khẽ nhếch lên một chút, anh cảm thấy khá bất ngờ. Thẩm Nguyệt có con trai lớn chừng này rồi? Trước giờ chưa từng nghe thấy tin tức về đứa trẻ. Mà người phụ nữ này cũng thật là… Sao có thể để lạc mất con ở nơi đông người như vậy?
Trợ lý ở bên cạnh nghe xong cũng khá giật mình, rất sợ Lệ tổng sẽ nổi giận vì tính tình của nhà thiết kế mà họ xem trọng vốn không tốt lắm, còn thiếu trách nhiệm với con cái nữa.
Lệ Tư Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/171580/chuong-3.html