Chương trước
Chương sau

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đã dừng lại trước cửa Thẩm gia, bác sĩ, y tá nhanh chóng đưa cả vợ chồng Thẩm Triết lên xe. Tào Diệp Phượng tụt huyết áp ngất xỉu, còn Thẩm Triết thì bị đạp ngã, cái thân già kém chút nữa gãy hết xương, lúc được y tá đỡ còn kêu oai oái, mắt thì vẫn không quên trừng về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt đứng bên cạnh tỏ ra vô tội và vẫy tay chào họ, ánh mắt ngập ý cười:
“Thượng lộ bình an.”
Cô không nói thì thôi, nói câu này càng khiến Thẩm Triết cảm giác mình bị trêu đùa, cổ họng ông ta đau rát. Ông ta có lẽ rất muốn phun ra một ngụm máu cho đỡ tức chết, nhưng không phun được, chỉ có thể nằm trên cáng cứu thương thở hồng hộc từng hơi.
Chờ chiếc xe cấp cứu lăn bánh và khuất bóng ở cuối con đường, Thẩm Nguyệt mới chậm rãi quay sang nhìn Nghiêm Lạc:
“Thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh thì thời gian qua tôi chắc chắn rất vất vả, sau việc này, xem nào, tôi sẽ trả gấp đôi tiền thù lao cho anh.”
“Vậy thì không cần, tôi chỉ muốn cô ra ngoài ăn cơm với mình một bữa, cho tôi cơ hội tiến tới thôi.” Nghiêm Lạc trịnh trọng nói và nhìn vào mắt cô.
“À?” Thế thì không được rồi… Cô cười đáp: “Xin lỗi, tôi đã có bạn trai rồi.”
Có rồi? Nghiêm Lạc nghe xong buồn bực trong lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài, bởi hắn cũng đoán được phần nào rồi, chỉ hỏi:
“Là ai vậy?”
“Chắc hẳn anh cũng nghe qua tên anh ấy rồi, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Thẩm Nguyệt mỉm cười, lên xe và chào tạm biệt Nghiêm Lạc. Cô gần đây rất bận rộn, không có thời gian trò chuyện với gã.
Gió mang theo hơi nóng lướt ngang qua người của Nghiêm Lạc. Thời tiết nóng nực khó chịu, trong lòng chàng luật sư trẻ cũng hơi bức bối.
Trên xe, Thẩm Nguyệt gọi điện thoại cho lão Mạc hỏi thăm tình hình của Lệ Tư Dạ, kết nối xong liền nghe ông cất giọng:
“Tình trạng hồi phục rất ổn định nhưng để tránh cho vết thương bị vỡ ra, tôi đã cho người ở cạnh chăm sóc cậu ấy.”
Chân mày của Thẩm Nguyệt hơi nhíu:
“Ai vậy?”
“Mạc Ly, con bé có vẻ nhiệt tình với việc này lắm thì phải?”
Nghe đến cái tên này, Thẩm Nguyệt siết chặt vô lăng. Người phụ nữ đó không phải từng bám dính lấy Tư Dạ sao? Mạc Bắc chẳng lẽ sống đến từng này tuổi mà lại không nhìn ra được tâm ý của Mạc Ly?
Thẩm Nguyệt vội đạp chân ga, chiếc xe rồ lên một tiếng và lao vun vút về phía trước. Cô vượt qua vô số chướng ngại trên đường, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở Khu Biệt.
Lúc Thẩm Nguyệt đuổi đến nơi, Mạc Ly đang ngồi bên cạnh cầm một đĩa trái cây, dùng nĩa ghim miếng táo đưa tới bên miệng Lệ Tư Dạ, ân cần nói:
“Mở miệng ra đi, em đút cho anh.”
Sắc mặt Lệ Tư Dạ âm trầm, không nói lời nào, thấy miếng táo kia ngày càng gần môi mình, anh nâng mắt lên liếc nhìn Mạc Ly, lãnh đạm nói:
“Tôi không thích táo.”
“Vậy à? Sao anh không nói sớm một chút.” Mạc Ly thu tay về, tự mình ăn rồi vừa nhai vừa nói: “Anh thích cái gì? Để em lấy cho anh ăn.”
Mặc dù biết đối phương đã có bạn gái, Mạc Ly vẫn không nhịn được mà trêu chọc, ai bảo người đàn ông này quá đẹp trai, trên đầu quấn băng trắng, mặc quần áo ngủ rộng thùng thình cũng không giấu được sự quyến rũ của anh.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Nguyệt đã xuất hiện trong phòng, đứng tựa cửa và nhìn bọn họ ân ái. Lệ Tư Dạ nâng mắt lên nhìn thấy cô liền nói với Mạc Ly:
“Tôi thích cô ấy.”
“Ồ?” Thẩm Nguyệt bất ngờ, nhướng mày nhìn anh.
Mạc Ly quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy tình địch đang ra vẻ khiêu khích, ả bực bội nói với Lệ Tư Dạ:
“Cô ta thì có gì tốt chứ?”
Bình thường Lệ Tư Dạ sẽ không phản ứng gì nhiều với những câu hỏi vớ vẩn của phụ nữ, nhưng liên quan đến Thẩm Nguyệt thì anh vẫn rất kiên nhẫn:
“Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng tốt.”
Có thể hiểu ý của Lệ Tư Dạ là tất cả mọi thứ của Thẩm Nguyệt đều tốt, nhưng khi anh dùng từ không đúng, suy nghĩ của hai cô gái đều lệch ra khỏi quỹ đạo bình thường. Sắc mặt Thẩm Nguyệt hơi đỏ lên, cô cảm thấy có chút nóng, đưa tay phẩy phẩy mặt mình. Về phần Mạc Ly, ả cứng đờ lại, tức giận bê luôn đĩa trái cây đi ra ngoài. Đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, ả bĩu môi khinh thường.
Thẩm Nguyệt mặc kệ Mạc Ly, chờ đối phương rời đi thì vươn tay đóng cửa lại, chốt luôn khóa. Cô không nói gì mà đến bên cạnh Lệ Tư Dạ ngồi khiến anh có chút hồi hộp:
“Em đến thăm anh?”
“Không, em đến bắt gian.” Thẩm Nguyệt chống tay lên cằm, tựa nửa người vào bàn nhỏ bên cạnh giường và nhìn anh.
Bắt gian sao? Bắt anh và Mạc Ly? Lệ Tư Dạ chăm chú quan sát cô, nghĩ đến cô vì mình mà vội vã ghé qua thì ánh mắt hết sức nồng nàn, khiến cô cảm giác sởn cả gai ốc:
“Anh nhìn cái gì? Vừa rồi được người ta đút trái cây cho ăn, thấy sao hả?”
“Em ghen à?” Anh khẽ hỏi, giọng trầm ấm mang theo chút vui vẻ.
Anh sẽ rất vui nếu vợ tương lai của anh ghen.
Thẩm Nguyệt chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân khó chịu khi thấy anh ở cùng người con gái khác, hơn nữa còn thân mật như vậy. Cô mím môi nhìn thẳng vào mắt anh, lên tiếng khẳng định:
“Em không ghen, không có lý do gì mà em phải ghen cả.”
“Ừm?”
“Ừm cái gì? Em nói không ghen là không ghen!”
Cái tiếng “ừm” kia thật quá quắt mà, làm tim cô đập loạn xạ cả lên! Thẩm Nguyệt đánh vào người anh một cái, nói:
“Em cho anh biết, nếu em không hài lòng với anh thì Tư Hạo cũng sẽ như vậy, sẽ thay em tìm một người bạn trai khác xuất sắc hơn anh đó.”
Không phải Lệ Tư Dạ tự luyến, mà anh thật sự tò mò:
“Em cảm thấy còn có người khác xuất sắc hơn anh sao?”
“Còn, thế giới bao nhiêu tỷ người anh biết không? Gần tám tỷ! Em không tin trong số đó lại không tìm được người giỏi hơn anh!”
“Nhưng em sẽ không tìm được người thương mẹ con em hơn anh, cũng không tìm được người mà em và con cần nhất.”
Anh biết Thẩm Nguyệt chỉ đang tìm cách nói khích trêu anh, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Cô quả thật khó giấu được lòng mình, bị anh nói trúng tim đen nhưng vẫn bướng bỉnh nói:
“Anh nghĩ hay quá nhỉ? Anh đánh giá cao bản thân rồi.”
“Được rồi, là do anh, khụ khụ…”
Lệ Tư Dạ nói đến đây đột nhiên ho lên, anh đưa tay che miệng, quay đầu vào bên trong để giấu đi vẻ chật vật. Thấy anh như thế, Thẩm Nguyệt liền đứng lên muốn gọi bác sĩ, nhưng mới bật dậy đã bị anh kéo tay:
“Em đi đâu?”
“Gọi người tới xem cho anh chứ còn có thể đi đâu nữa? Anh phải chú ý thân thể mình hơn!”
“Không cần, anh chỉ hơi khô cổ thôi.”
Anh nói rồi dùng sức một chút, Thẩm Nguyệt liền lảo đảo tiến vào trong vòng ôm của anh.
Chiếc giường ở Khu Biệt khá nhỏ, là loại dành cho một người nằm còn thấy thiếu, vì vậy khi Thẩm Nguyệt ngã xuống, da thịt hai người lập tức gần kề. Một tay Lệ Tư Dạ vòng qua eo cô, vừa ôm cô vừa nhắc lại chuyện vừa rồi:
“Anh vẫn đang chờ em nói rằng em ghen với Mạc Ly.”
“Được được, anh đoán đúng rồi, em đang ghen đây!” Thẩm Nguyệt nằm trên người anh ngẩng đầu lên, hơi thở như lan hương nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của anh.
Lệ Tư Dạ nhìn đôi môi anh đào căng mọng đang hé mở trước mặt mình, không kìm được mà tiến tới gần.
Thẩm Nguyệt ngượng ngùng muốn tránh đi, lại bị vòng tay rắn chắc của anh giữ chặt eo, không cách nào nhúc nhích. Thấy khuôn mặt anh ngày càng gần, tim cô giống như là mất kiểm soát mà đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại nhân lúc cô lơ là mà áp sát tới.
Hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, cảm giác mềm mại dễ chịu lập tức lan truyền một đường thẳng đến trái tim Lệ Tư Dạ. Bàn tay anh di chuyển lên gáy của Thẩm Nguyệt, mái tóc dài của cô chạm vào gò má anh, nhồn nhột ngưa ngứa. Mùi hương dầu gội cùng gel dưỡng tóc hòa vào một chỗ, ngọt ngào đến nỗi anh không muốn buông ra. Anh nghiêng đầu sang một bên để chóp mũi hai người không chạm vào nhau, tiếp tục thế công mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi di chuyển vào trong miệng cô trêu đùa.
Đầu óc Thẩm Nguyệt vào giờ phút ấy cũng đã đình trệ, trống rỗng, cô nắm lấy góc áo của anh, nhắm chặt hai mắt lại. Mặc dù trước giờ cô luôn tỏ ra mình đã trưởng thành, nhưng suốt bao năm qua cô chưa từng gần gũi với một người đàn ông đến mức này, thời điểm cô còn quen Dương Lâm cũng chỉ dừng lại ở việc ôm ấp. Hai gò má cô nóng bừng như lửa đốt, trúc trắc hôn trả người đàn ông trên giường, thỉnh thoảng còn khiến răng mình đập vào môi anh. Hai người đã quen biết và tiếp xúc với nhau tương đối lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghiêm túc thân mật với nhau.
Lệ Tư Dạ vừa chạm vào cô liền phát nghiện, một tay giữ chặt gáy cô và hôn sâu vào, quấn lấy chiếc lưỡi ngây ngô đang trốn tránh anh. Hai bên, người truy kẻ chạy, Thẩm Nguyệt bị anh trêu đùa mà mềm nhũn cả người, ngay cả việc phải làm sao để thở cô cũng không biết, chỉ có thể kéo góc áo của anh để kháng nghị.
Lệ Tư Dạ cuồng nhiệt hôn cô, lửa nóng dưới thân tất nhiên cũng hừng hực theo. Anh phát hiện ra ánh mắt cô mơ màng liền dừng lại một chút để cô hít thở, sau đó nói:
“Em không biết cách hôn?”
“Đ-Đương nhiên là biết…” Thẩm Nguyệt xấu hổ đỏ hết cả mặt, vừa thở gấp vừa đáp, nhìn bộ dáng của cô như vậy, nói biết hôn thì ai tin chứ?
Dù sao Lệ Tư Dạ cũng lớn hơn cô tận bảy tuổi, thêm chừng ba tuổi nữa thì cô cũng có thể gọi anh là chú rồi, cho nên anh ít nhiều vẫn giỏi hơn cô ở khoảng này. Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt liền khó chịu trừng anh:
“Anh từng hôn qua rất nhiều lần hay sao vậy? Kỹ năng điêu luyện như thế!”
“Không phải, bẩm sinh đã giỏi.” Lệ Tư Dạ mặt dày đáp.
Quả thật là thiên sinh, bởi anh cũng giống như cô vậy, giữ mình trong sạch suốt khoảng thời gian qua. Anh hỏi:
“Em không nhớ là nụ hôn đầu của anh đã trao cho em từ lâu rồi sao?”
“Hả? Khi nào chứ?” Thẩm Nguyệt đầu óc có chút trì trệ.
“Sáu năm trước.”
Chính là cái đêm định mệnh mà anh bị bỏ thuốc, cùng cô phát sinh quan hệ và để lại trong cô hạt giống. Chớp mắt, cái hạt giống be bé kia đã nảy mầm và phát triển thành một bé con thông minh, đáng yêu rồi.
Thẩm Nguyệt không ngờ được anh sẽ nhắc về vụ việc đó, cô chu môi tức giận:
“Khi đó là anh cướp nụ hôn đầu của em mà, em còn chưa hỏi tội anh đâu.”
Hai người cứ nằm trên giường ôm nhau nói chuyện như vậy, Lệ Tư Dạ càng nghĩ càng khó khống chế được bản thân, mà cô gái nhỏ kia cứ chu chu môi về phía anh giận dỗi. Anh cong nhẹ môi, nói:
“Sau này hỏi tội một thể.”
Dứt lời, anh lật người đè Thẩm Nguyệt xuống giường, sau đó tiếp tục tấn công cô bằng kỹ năng hôn bẩm sinh đã giỏi của mình.
Thẩm Nguyệt bị nụ hôn mãnh liệt của anh kéo vào miền đất thần tiên nào không biết, cả người nóng như sắp đổ lửa, cảm giác râm ran khó chịu khiến cô thấp giọng rên lên:
“Tư Dạ, dừng, dừng lại…”
Lệ Tư Dạ nghe giọng cô nỉ non mà tim đập không kiểm soát được, anh hít sâu một hơi, lùi về sau. Cô gái nhỏ nằm trên giường hai mắt long lanh ánh nước, mái tóc dài xõa tung ra, dáng vẻ xinh đẹp mềm mại, bởi vì vừa rồi nghiêng đầu liên tục né tránh anh mà cổ áo xộc xệch rộng mở, tất cả đều như đang mời gọi anh. Nếu không phải ở đây bất tiện, vết thương trên người anh còn chưa khỏi, vậy anh chắc chắn sẽ...
Yết hầu Lệ Tư Dạ di chuyển lên xuống một chút, dưới thân căng đau khó chịu. Đang lúc này, Thẩm Nguyệt ngốc nghếch bỗng nâng đùi lên, kết quả là cọ trúng ngay giữa hai chân của anh.
“Nguyệt, em đừng động.” Lệ Tư Dạ nheo mắt cảnh cáo, còn không quên hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Thẩm Nguyệt mắc cỡ, tuy rằng anh không nói nhưng cô cũng biết là chuyện gì, mau chóng thả lỏng cái chân của mình và duỗi thẳng nó ra. Thật ngại quá, bây giờ họ đang ở Khu Biệt đó!
Hai người ở trên giường giữ nguyên tư thế một lúc, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói ngô nghê của con trai họ:
“Mommy, daddy, con đến chơi với hai người đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.