Thời điểm Lệ Tư Dạ đến gần chỗ Thẩm Nguyệt, anh nghe được cô và con trai đang nói gì đó, vẻ mặt nghiêm túc. Thẩm Tư Hạo lướt lướt người theo cơn sóng dập dềnh, miệng lẩm bẩm:
“Mẹ, chuyện lâu như vậy rồi, chắc là không tìm được daddy của con nữa đâu. Hay là con nhận chú Lệ làm daddy luôn được không ạ?”
Thân thể Lệ Tư Dạ hơi khựng lại, anh đến gần, nhưng vì xung quanh cũng có nhiều người gây nên tiếng ồn nên Thẩm Nguyệt không chú ý lắm, cô mím môi nhìn con trai, lát sau mới đáp:
“Tuy mẹ rất tiếc nhưng không có chút manh mối nào thì làm sao bây giờ? Mẹ chỉ buồn vì không tìm được vòng cổ mà bà để lại cho mẹ.”
Thẩm Tư Hạo ngây ngô hỏi:
“Mẹ có chắc là người kia nhặt được đồ của mẹ không ạ?”
“Có lẽ. Mẹ vẫn luôn đeo sợi dây chuyền gia truyền ấy và giữ cẩn thận, không phải anh ta nhặt thì còn ai nữa đây? Mẹ thật sự nghĩ không ra.”
Giọng của cô đã mang theo chút mệt mỏi, bất lực. Chuyện cha của Tư Hạo là ai cô cũng không quá cố chấp, tìm không được thì đành thôi, nhưng sợi dây chuyền là kỷ vật mà bà để lại cho cô, làm mất nó thật sự là một việc đau lòng.
Đầu óc Lệ Tư Dạ như có tiếng nổ ầm ầm, anh cố gắng sắp xếp lại lời nói của mẹ con Thẩm Nguyệt, sau đó nghĩ tới chuyện sáu năm trước. Trùng hợp sao? Trùng hợp về thời gian xảy ra vụ việc kia, trùng hợp ở chỗ anh nhặt được một sợi dây chuyền vào cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/1648426/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.