Lão Trịnh nghe được lời của Lệ Tư Dạ thì rất tức giận, nhưng ở nơi này, người có tiếng nói nhất không phải ông ta. Nếu muốn tranh luận thêm, ông ta phải có bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt là nội gián mới được.
Sắc mặt ông ta sa sầm, ánh mắt không phục, còn lộ liễu nhíu mày thể hiện sự khó chịu.
Lệ Tư Dạ phát hiện ra, ánh mắt lướt một vòng quanh bàn họp, người bị anh nhìn trúng đều tránh né ánh mắt của anh, cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Lúc này, anh dừng lại ở một vị trí, trực tiếp gọi thẳng tên họ của người ta:
“Trịnh Mã Kiên, ông có gì bất mãn với tôi phải không?”
Bình thường Lệ Tư Dạ vẫn dành cho những cổ đông trong tập đoàn Lệ thị, đặc biệt là những người lớn tuổi sự tôn trọng nhất định. Một khi bị gọi thẳng tên như thế, có nghĩa người ấy đã chọc trúng vảy ngược của anh.
Lão Trịnh lập tức thu lại vẻ mặt đáng chết của mình, trong lòng hơi run rẩy một chút.
Lệ Tư Dạ bình tĩnh nói:
“Ông sắp cưới con gái của Thẩm Triết nhỉ? Nếu vậy thì theo bối phận, ông còn phải gọi Thẩm Nguyệt một tiếng chị mới đúng. Đều là người một nhà cả, hà cớ gì muốn vùi dập làm khó cô ấy?”
Trợ lý Thẩm đứng phía sau nghe được mà khóc ròng, bản thân cũng họ Thẩm, tại sao chưa từng thấy Lệ tổng đứng ra bảo vệ hắn như vậy bao giờ, đúng thật bất công! Xét thấy hôm nay Lệ tổng phá lệ nói rất nhiều, hắn đoán sếp của mình chắc bực bội lắm. Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-me-va-bao-bao-tro-ve-roi/1648421/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.