Cho đến khi chui vào trong xe, mới cảm nhận được một chút ấm áp. Cả hai đều im lặng, không nói gì.
Thân thể đã có chút mỏi mệt, Điền Kỳ Kỳ an phận mà dựa vào ghế, yên lặng suy nghĩ. Nhẹ nhàng khép lại đôi mắt, cảm thụ không gian yên tĩnh của đêm khuya. Cô thích cảm giác này, nhất là sau khi hoàn thành thiết kế.
“Điền ——” Lâm Dật nhìn cô, rồi lại nhớ tới bộ dáng tức giận vì bị Điền Bảo Bảo chọc tức của cô, bộ dáng nghiêm túc khi làm việc cùng anh. Nhưng giờ phút này, cô thật yên tĩnh, giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, không ai có thể xen vào được.
“Tôi mệt.” Âm thanh mơ màng, nhẹ nhàng cắt ngang câu nói của Lâm Dật. Trong xe ấm áp, mang theo một chút hương vị tươi mát dễ ngửi, thấm vào ruột gan. Làm cho cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Cứ như vậy yên tĩnh trong chốc lát……
Thấy cô như vậy Lâm Dật có chút buồn cười, bất đắc dĩ im lặng, thành thạo chuyển động tay lái.
“Đến nơi thì kêu tôi.” Điền Kỳ Kỳ tựa hồ đã quên người ngồi bên cạnh mình là ai. Câu nói ra lệnh kia khiến cho khóe môi Lâm Dật cong lên, cô gái này đang xem anh là tài xế sao?
Điền Kỳ Kỳ quả thật là an tâm mà ngủ. Từng ánh đèn xẹt qua bên ngoài cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô. Cặp lông mi dài hơi rung rung, cong vút.
Gương mặt an ổn ngủ như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Bóng đêm lưu quang tâm sáng tỏ. Có lẽ là đêm đã khuya,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-bi-me-bo-roi/1045343/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.