Điền Kỳ Kỳ hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn tiễn Lâm Dật ra cửa. Thấy Điền Bảo Bảo không đi theo, cô suy nghĩ một chút rồi tiến gần về phía Lâm Dật. “Lâm tổng, thật ngại khi đã làm phiền anh. Sau này nếu Bảo Bảo có đưa ra yêu cầu vô lí gì, anh cũng không cần để ý đến nó.”
“Tại sao? Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?” Lâm Dật đột nhiên xoay người lại, nhốt Điền Kỳ Kỳ giữa bức tường với tay anh. Điền Kỳ Kỳ cố gắng dán lưng sát bức tường để tránh né hơi thở của anh. Lâm Dật cúi đầu, nhìn thấy biểu cảm bất an của Điền Kỳ Kỳ, anh lại càng thấy thú vị.
Điền Kỳ Kỳ không nghĩ Lâm Dật dám làm việc này. Cái khí thế che trời lấp biển của anh ta bao vây, xâm nhập lấy cô. Điền Kỳ Kỳ căng thẳng thở dốc, đang không biết nên làm thế nào thì Lâm Dật đã buông cô ra, đi vào thang máy. Bỗng nhiên, anh quay đầu lại nói một câu: “Điền Kỳ Kỳ, tôi thật sự rất hứng thú với cô!” Điền Kỳ Kỳ vất vả lắm mới bình tĩnh được, nhưng khi nghe câu nói đó thì đầu óc cô trở lại với sự hỗn loạn, quay cuồng.
Điền Kỳ Kỳ hoang mang đi vào nhà, rồi nằm duỗi thẳng chân tay trên sô pha. Trong đầu cô liên tục xuất hiện nhưng câu nói của anh “Cô có vẻ rất ghét tôi thì phải?”, “Điền Kỳ Kỳ, tôi rất hứng thú với cô.”
Anh ta nói như vậy là có ý gì chứ? Cái gì mà hứng thú với mình? Hứng thú cái con khỉ ấy! Cô thật hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-tong-tai-bi-me-bo-roi/1045331/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.